Chương trước
Chương sau
Một nhúm bông vải bay bổng lên rồi nhẹ rơi xuống, tiếp theo lại là một nhúm, những đóa hoa vải chợt bay lên, hệt như thiên nữ tán hoa.

Đôi mắt hạnh tròn xoe của Nguyễn Văn Hách nhìn những bông vải đó rơi xuống, trong đầu không biết đang nghĩ gì, còn bên người cậu là vô vàn bông vải vụn rơi vãi. Thở một hơi thổi bay vài nhúm, bông vải lâng lâng rơi xuống dưới giường, Nguyễn Văn Hách nhặt cái gối trống trơn lên, một phát ném xuống đất.

“Này, 438 lại phát bệnh nữa rồi.” Tiểu Cao tìm Tiền Hàng khóc lóc, “Cậu ta đã xé hư bốn cái gối liền rồi, bác sĩ Tiền anh mau đi xem thử đi, tôi cũng không dám lên mời cấp trên đâu.”

Tiền Hàng im lặng, trong vòng ba ngày Nguyễn Văn Hách xé hư bốn cái gối, ngay cả cái trong phòng làm việc của anh cũng bị lấy đi xé mất. Mặc dù anh cũng đã khuyên nhủ, nhưng không đạt thành hiệu quả.

Hai người đến phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách, lại phát hiện cậu không có đây.

“Người đâu?”

“Mới nãy còn mà.”

Tiểu Cao nhìn bốn phía, phát hiện Nguyễn Văn Hách trong phòng bệnh của Phương Chưng, đang để Phương Chưng giúp cậu sửa cái gối.

“Em tìm anh là đúng đó, tay nghề của anh là tốt nhất cả viện này đó.” Phương Chưng một bên sửa gối một bên khoe khoang.

Nguyễn Văn Hách ngồi xổm trên giường không lên tiếng, ánh mắt chăm chú lên cái tay đang sửa gối của Phương Chưng. Lúc này tiếng mở cửa vang lên, cậu ngẩng đầu lên, thấy Tiền Hàng liền quay đầu trở lại.

Tiền Hàng đi qua nói: “Cậu cứ xé hư gối hoài, tôi cũng không biết nên tìm lý do gì trình bày với cấp trên nữa.”

Phương Chưng cắt chỉ dư, bày gối ra cho Nguyễn Văn Hách xem, “Oa ha ha, tay nghề của anh không tệ chứ, nếu như không phải màu chỉ không hợp thì nhất định sẽ nhìn không ra.”

“Cám ơn.”

Nguyễn Văn Hách nhận lấy gối, đầu cũng không quay lại mà đi ra. Tiểu Cao đại khái không rõ vì sao Nguyễn Văn Hách không chịu ngó Tiền Hàng, cho nên dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn anh. Tiền Hàng bất đắc dĩ mà lắc đầu, kể từ hôm nọ, Nguyễn Văn Hách cho anh chính là thái độ hờ hững, có lẽ là ghét lời anh nhiều chuyện, nên không màn tới anh.

“Tôi còn phải đi đưa thuốc cho họ Mã trên lầu, đi trước nha.” Tiểu Cao thấy Nguyễn Văn Hách không có gì nữa thì bỏ đi.

Tiền Hàng xoay người muốn ra ngoài cùng Tiểu Cao, Phương Chưng lại mở miệng gọi anh lại, anh xoay người nhìn hắn.

“Tiểu Văn Văn bị chú đắc tội à, đáng đời.” Phương Chưng hái đóa hoa trên tai xuống vẫy với Tiền Hàng, hành vi chẳng khác chi tú bà thanh lâu.

Tiền Hàng lui tới cửa nhìn ra ngoài, thấy không có ai thì đứng trước mặt Phương Chưng nói: “Kỳ thực anh không điên.”

“Điên? Chú mới điên đó, há há há há ~” Phương Chưng cười to, nhặt kim chỉ ban nãy còn lại lên ở trên giường thêu hoa, “Một hai ba bốn năm, lên núi đánh lão hổ, lão không không đánh được, tìm thấy bé sóc con ~”

Tiền Hàng khoanh tay nhìn Phương Chưng giả điên, “Đừng giả vờ nữa, càng giả càng không giống. Tôi vẫn rất hiếu kỳ, bằng nỗ lực chính mình anh gầy dựng nên một công ty, coi như công ty bị lừa cũng không đơn giản điên như vậy, anh lại không phải Nguyễn Văn Hách, không có tâm tư đơn thuần không hiểu thế sự như cậu ấy, lấy sự từng trải của anh là có thể chịu loại áp lực thế này.”

Tay đang thêu hoa của Phương Chưng ngừng lại, trên drap giường thêu một con mèo con.

“Anh xưng bệnh là bởi vì món nợ mấy trăm vạn đúng không? Hay thật sự là cao…” Lưỡi kéo lạnh như băng ngăn lại lời kế tiếp của Tiền Hàng, bởi vì nó đang đặt trên yết hầu của anh.

Phương Chưng nắm chặt kéo cười với Tiền Hàng, “Nếu như ban nãy tôi đâm xuống, hiện giờ chú hẳn là một người chết rồi nhỉ?”

“Vậy anh cũng sẽ vào phòng bệnh ở tầng cao nhất.”

Tầng trên cùng của lầu nằm bệnh là khu cấm, trong phòng bệnh đều giam giữ những người bệnh tâm thần có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, thậm chí còn có kẻ từng giết người, thế cho nên bệnh nhân nơi đó cả đời chỉ có thể ngốc trong phòng bệnh, là một nơi so với ngục giam còn đáng sợ hơn. Mỗi một người muốn ra vào tầng lầu đều phải thông qua kiểm tra, đặc biệt những vật nguy hiểm thì cấm mang vào, ngay cả đồ dùng ăn cơm của bệnh nhân cũng không cho phép mang, chỉ cho bọn họ dùng tay bóc cơm ăn, uống nước cũng chỉ dùng ly giấy.

“Xất, thiệt không để người ta thích mà.” Phương Chưng nói thế nhưng kéo trên tay cũng không lấy ra.

“Lấy kéo ra.”

“Tại sao? Chơi rất vui… anh phắc!”

Tiền Hàng đột nhiên trở tay nắm chặt cái tay cầm kéo, cổ tay khẽ vặn đã bẻ tay Phương Chưng ra sau, thân ưỡn về trước một chút đè Phương Chưng ra giường.

“Chú em, chú lợi hại thế này, vậy mà anh cũng không phát hiện.” Phương Chưng thấy bản thân yếu thế liền bắt đầu nói ngọt.

“Cám ơn đã khen ngợi.”

Tiền Hàng buông tay ra đứng dậy, em gái Tiền Tuyết của anh từng học qua thuật phòng thân cho phái nữ, bởi vì sợ cô bị khi dễ ở bên ngoài. Nhưng thuật phòng thân mà Tiền Tuyết học không đối phó được lưu manh cường đạo mấy lần, lại toàn dùng lên người anh, chỉ cần bị anh hai khi dễ, hoặc là nghe phải chuyện không thích nghe, anh liền là kẻ đầu tiên bị đánh ngã ra đất. Bị đánh nhiều lần, anh cũng lén học mấy chiêu, đối phó loại người như Phương Chưng thế này là dư sức.

Phương Chưng xoa xoa cổ tay, “Xem ra anh cũng phải học mấy chiêu mới được, đánh không lại Ôn Thủy thì thôi, ngay cả chú cái dạng thư sinh này cũng đánh không nổi vậy cả đời anh đây xem như toi rồi.”

Tiền Hàng đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, “Học hay không học là chuyện của anh, anh muốn trốn nợ thì thành thành thật thật đi, tôi cũng sẽ không vạch trần anh.”

“Anh đây còn phải cảm ơn chú nha, bác sĩ Đường~” Phương Chưng nháy mắt cho Tiền Hàng một cái hôn gió.

Tiền Hàng thấy buồn nôn, vội vã ra khỏi cái nơi quái quỷ này, đi đến cửa lại dừng chân.

“Còn có, chớ có ý đồ với Nguyễn Văn Hách, cậu ấy không cùng một loại người với anh.” Tiền Hàng đứng ở cửa cảnh cáo Phương Chưng.

“Vậy cùng một loại người với chú à?” Phương Chưng chống hai tay trên giường, một bộ dáng đại gia ngồi đó.

“Ừ.”

“Chú rất tự tin, nhưng ít nhất cũng biết đến sau xếp hàng chứ?”

Tiền Hàng quay đầu hỏi: “Có ý gì?”

“Sao chú cũng biết giả điên giả dại nữa?” Phương Chưng cầm cây kim ban nãy lên tiếp tục thêu mèo con chưa hoàn thành.

“Đó là độc quyền của anh, tôi chỉ biết xâm quyền.” Tiền Hàng thoáng nghĩ qua liền hiểu rõ lời Phương Chưng, nhưng mà loại chuyện này không phải chuyện xếp hàng là có thể đạt được, lại nói Nguyễn Văn Hách nhà người ta đã từng có bạn gái.

“Ha ha, bát tiên quá hải bát hiển thần thông* ha.”

[ý chỉ mỗi người có cách làm riêng của mình, có thể tìm hiểu thêm về tích cổ này]

Phương Chưng liếc Tiền Hàng rồi không để ý anh nữa, Tiền Hàng cũng sâu sắc nhìn Phương Chưng một cái rồi đi ra. Phương Chưng thêu mèo con xong, lại thêu thêm một chữ Vương lên trán mèo con.

Tiền Hàng đến cách vách nhìn Nguyễn Văn Hách, cậu không xé gối nữa, nhưng ngồi trên giường đưa lưng về phía cửa ngóng ra cửa sổ, anh đẩy cửa đi vào. Nguyễn Văn Hách nghe tiếng động đầu hơi nhúc nhích, nhưng không xoay lại nhìn, cảm nhận được giường ở phía sau hơi lún xuống một ít.

Trong phòng rất yên tĩnh, hai người đều không nói gì. Mãi đến giờ cơm chiều, Tiền Hàng mới đi ra ăn cơm, Nguyễn Văn Hách ra theo.

Tiền Hàng cầm tô cơm đi đến căn tin gọi cơm, Nguyễn Văn Hách đi sau, mua cơm xong thì trực tiếp đi tìm Phương Chưng. Tiền Hàng ngồi ở góc xó, nhìn Phương Chưng rất vui vẻ mà bỏ thịt vào trong tô của Nguyễn Văn Hách, còn liếc anh một cái, thiếu chút nữa anh nắm gãy đôi đũa trong tay.

Ngay lúc này nhạc điệu vui vẻ vang lên, Tiền Hàng ngây ra, trễ thế này ai lại gọi điện thoại cho anh? Anh móc di động ra, nhìn thấy người gọi tới là em gái thì nhấn nút nghe.

“Anh trai thân ái ~”

Trong điện thoại truyền ra âm thanh ngọt lịm chết người, Tiền Hàng da gà da vịt nổi đầy người.

“Em lại muốn làm gì?” Tiền Hàng ăn cơm, miệng nhồm nhoàm không rõ hỏi.

“Đừng nói em cứ như lão yêu bà vậy, người ta là em – gái đáng yêu của anh ~~” Tiền Tuyết oán trách Tiền Hàng, hàm lượng đường trực tiếp tăng cao.

“Em đừng xài khẩu khí nói chuyện này với anh, nghe ra là không có chuyện tốt.” Tiền Hàng ghét cay ghét đắng loại khẩu khí này của Tiền Tuyết, nhớ năm xưa anh từng bị loại khẩu khí này gạt hơn trăm đồng tiền, mãi đến giờ vẫn còn nhớ như in.

“Phắc, em gái hòa nhã vui vẻ với anh một chút thì liền giả đại gia phải không, có phải muốn nếm thử thập bát suất* của lão nương không?”

[suất là quẳng, quăng, đánh, ngã, ý nói là 18 chiêu quăng người =))]

Tiền Hàng vui vẻ, “Anh đã nói em gái của anh sẽ không biến thái đến độ giả trang thiếu nữa nhu nhược mà, nói đi, có phải lại hết tiền không?”

“Vẫn là anh hai anh hiểu em nhất mà ~” Tiền Tuyết lại bắt đầu bán manh, “Hai ~ tháng sau bạn học của người ta kết hôn, cho nên phải tặng quà.”

“Em chờ chút, em còn đang đi học, mà bạn học em đã hết hôn?” Tiền Hàng nghe ra được vấn đề, học sinh thời nay đều phóng khoáng vậy sao, vừa đi học vừa nuôi gia đình sống qua ngày?

“Bạn cấp 3 á. Cho nên hai à, giao túi tiền của anh cho em.”

“Này, tiền lần trước cho em mượn trả hay chưa?”

“Tốt nghiệp rồi trả, anh hiểu mà.”

“Anh nghe nói em có làm thêm, ít nhiều cũng kiếm vài đồng bạc chứ.”

“Đều dùng để ăn uống phiêu đổ* hết rồi, nào có dư chứ.”

[phiêu: chơi (kỹ) | đổ: bài bạc]

Lông mày Tiền Hàng dựng đứng lên, bắt đầu xổ ra chuyện của dòng họ nhà bọn họ.

Mặc dù Nguyễn Văn Hách ngồi cách Tiền Hàng hơi xa, nhưng vừa ngẩng đầu đã trông thấy Tiền Hàng, thấy anh nghe điện thoại mà vừa cười vừa nghiêm mặt thì liền nổi giận.

“Tiểu Văn Văn em làm sao vậy, nhức đầu hả, nhíu mày làm gì?” Phương Chưng cười ha ha hỏi, lại gắp mất một cục thịt trong chén Nguyễn Văn Hách, nhằm lôi kéo sự chú ý của cậu.

Nguyễn Văn Hách không trả lời, cúi đầu tiếp tục ăn.

Mấy phút sau, Nguyễn Văn Hách ăn cơm xong đi ra hồ nước bên cạnh để rửa chén cơm, rửa xong đi về phía cửa. Lúc này Tiền Hàng còn đang nói điện thoại, không biết nói tới cái gì mà ha ha cười lớn lên. Nguyễn Văn Hách nhìn thì thấy chướng mắt, đột nhiên chạy tới bàn của Tiền Hàng, dùng lực một cái đẩy ra tô cơm của Tiền Hàng, tô cơm đổ xuống, rơi vãi cơm canh đầy đất.

“Nguyễn Văn Hách!” Tiền Hàng đang nghe điện thoại tức giận hô to, Nguyễn Văn Hách làm mặt quỷ với anh rồi vỗ mông chạy mất.

“Ố ồ ~ hai, có phải anh tìm được đối tượng rồi không, mình nói chuyện lâu quá chị ý không vui hả?” Tiền Tuyết âm dương quái khí hỏi trong điện thoại, nhưng nhớ lại cái tên kia hình như có hơi kì quái, “Tên này hình như là tên con trai mà.”

“Là bệnh nhân trong bệnh viện bọn anh, phát bệnh thôi.” Tiền Hàng nhìn tô cơm dưới đất, không biết có còn cơm thừa hay không nữa.

“Vậy á hả.” Tiền Tuyết làm bộ đã hiểu, đột nhiên hô, “Bớt gạt em, anh cho là em tin? Mấy ngày nữa em đi tìm anh, em nhất định phải gặp chị dâu tương lai, cứ như vậy đi!”

Điện thoại bị cúp, Tiền Hàng nhìn chằm chằm di động đang phát ra tiếng tút tút, Tiền Tuyết vừa mới nói cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.