“Chị, điện thoại của chị kìa.” Buổi sáng chủ nhật, HàThiến Văn vào nhà bếp gọi chị.
“Vậy à.” Ai lại tìm cô? Hà Tân Vũ đi vào phòng khách,tò mò nghĩ, không phải là Ngô Tuyết Yến lại yêu cầu cô đến buổi gặp mặt làmquen chứ? Cô thật sự không có dũng khí đó, xin hãy tha cho tôi đi.
“Sao em không có di động vậy?” Vừa mở miệng, Dương KỳPhong đã vui vẻ chất vấn, anh lục lọi tin tức của đội bóng, mọi người đều có diđộng, mình cô không có, sao lại thế chứ?
“A… xin lỗi.” Hà Tân Vũ không hiểu vì sao mình lạiphải xin lỗi, nhưng giọng điệu của đối phương rất bất mãn, tựa hồ cô bắt buộc phảinói câu này. Nếu anh đặc biệt gọi đến đây để trách cô không có di động, cô cũngmặc kệ anh làm gì thì làm, đến nay vua logic vẫn luôn khác người thường mà.
“Cho em mười phút, đến đầu ngõ nhà em, anh chờ trêntaxi, nhanh lên một chút.”
"Xin hỏi có chuyện gì ạ?"
“Hẹn hò! Còn muốn anh phải nhắc à? Đừng lề mề nữa, nếukhông anh đi trước.”
“Em…” Cô đang muốn từ chối, điện thoại đã bị ngắt, làmsao bây giờ?
Được rồi, đi ra ngoài nói rõ với anh, cô không cần anhyêu mến, cũng không muốn trèo cao, tất cả đều là lỗi của anh. Nói thật, côkhông thể so sánh với Dương Kỳ Phong, người “Tự hài lòng với bản thân”, nghĩ“Nam sắc” của anh có thể làm mê đảo tất cả con gái, cho dù anh có bản sự này,cô chưa chắc đã muốn tiếp nhận, cô chỉ muốn tiếp tục cuộc sống bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-yeu-em/2127324/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.