Tôi khóc rất nhiều, rất lâu, khóc đến nỗi không còn sức mà khóc tiếp.
Phó Nhược Minh đứng bên cạnh, lặng lẽ chờ đợi, đợi đến khi tôi khóc hết sức rồi, anh ta mới đỡ tôi đứng dậy, đưa khăn giấy cho tôi lau nước mắt, nước mũi.
Tôi nấc nghẹn, cảm giác nặng nề trong lòng đã tan biến, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy thoải mái đến vậy.
Tôi nghi ngờ nhìn Phó Nhược Minh hỏi: “Tại sao?”
Anh ta nhếch môi: “Muốn xem em cứng đầu được bao lâu.”
[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]
Tôi nghĩ anh ta có vấn đề, nhưng không dám nói, chỉ có thể chuyển đề tài: “Nơi này thật yên tĩnh.”
Phó Nhược Minh nhìn ra mặt hồ, một lúc sau mới gật đầu: “Rất thích hợp để khóc.”
8
Thế là, bằng một cách kỳ lạ nào đó mà tôi đã bắt đầu kết giao với Phó Nhược Minh. Kỳ lạ hơn nữa là, người ta đồn rằng hắn là kim chủ của tôi, lời đồn rất cụ thể và cực kì sống động.
Lợi ích của lời đồn này là công việc của tôi lại bắt đầu thuận lợi, tôi tranh thủ thời gian ổn định hiếm hoi này để phát triển sự nghiệp. Tôi nghĩ tôi sẽ kiên trì đến ngày không còn ai có thể bóp nghẹt cổ họng tôi, tôi sẽ không cần dựa vào danh tiếng của bất kỳ người đàn ông nào để có thể tự mình đứng trên đỉnh cao mà mỉm cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-vung-tren-chan-minh/3645197/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.