Cuộc sống chính là không thể thay đổi, không thể làm lại, cũng chẳng thểdiễn tập trước được. Đương nhiên, nhân vật chính trong cuộc sống chínhlà bản thân chúng ta, vì thế chúng ta luôn tự hỏi tại sao đường đời long đong, lận đận lài dài dằng dặc, nỗi buồn sao cứ triền miên và hình nhưchưa bao giờ xuất hiện điểm sáng trong cuộc sống. Chúng ta có những suynghĩ thế này thế kia là vì chúng ta không đứng ở vị trí người thứ ba đểnhìn nhận cuộc sống của mình. Những long đong lận đận sẽ tô điểm thêmcho điểm sáng đó, nếu ngắn ngủi quá sẽ không tốt vì sẽ có ít điều kỳdiệu xảy ra… Cuộc đời luôn có những sự lựa chọn, sự lựa chọn của chúngta có lúc rất tuỳ tiện, có lẽ vì chúng ta hiểu rằng, lựa chọn không quan trọng, điều quan trọng là chúng ta đã làm gì cho sự lựa chọn của mình.
Chúng ta biết rất rõ ràng bản thân mình có làm bao nhiêu việc vẫn không đủ,nhưng vẫn cảm thấy hoang mang, vì ai biết tương lai sẽ như thế nào, aibiết kết cục của mình sẽ là niềm vui hay sự bi thương?
Ở bệnhviện đến chiều tối, qua tấm kính cửa sổ, Quách Thiển Thiển có thể nhìnthấy sự thay đổi từng chút một của sắc trời. Chẳng hiểu vì sao rangchiều hôm nay lại đẹp đến kỳ lạ, cảm giác chẳng chân thực chút nào, màuxanh lam thẫm, màu nhàn nhạt, màu đỏ cam, vàng nhạt, tầng tầng lớp lớpđan xen, in trên nền trời. Trước khi bóng đêm hoàn toàn bao trùm, côchào tạm biệt Đường Minh Hồng nhưng anh nằng nặc đòi tiễn cô ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-treo-dau-thuong-truoc-cua/2782010/chuong-2-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.