Sau khi kết thúc một ngày mệt mỏi đối với cô thì cả hai đều trở về nhà của mình.
Vừa bước vào nhà Hàn Vũ Thần liền nắm lấy tay cô.
- Thay đồ, anh đưa em đến phòng khám.
Cô vẫn cười nhàn nhạt gạt cánh tay anh đang nắm lấy bàn tay cô.
- Không sao, em ổn mà. Anh cứ làm việc đi.
Nói rồi không đợi anh trả lời cô liền đi nhanh lên phòng.
Anh biết tâm trạng cô không tốt nên cũng không ép. Nhưng nụ cười của cô làm anh rất khó chịu, thà là cô khóc lên sẽ dễ chịu hơn thấy cô cười.
Loading...
Tắm xong ai làm việc người đấy, khoảng gần 12h đêm anh trở về phòng ngủ vẫn thấy phòng còn sáng đèn.
- Cuối tháng mà vẫn nhiều việc?
Cô nâng gọng kính lên nhìn anh.
- Làm cho tháng sau. Anh làm việc xong chưa?
- Ừ.
- Vậy em mượn thư phòng, không làm phiền anh ngủ.
- Phải gấp đến vậy?
Anh có hơi khó chịu mà cau mày.
- Việc của tháng sau em phải làm sớm trước một tuần, em định về quê thăm ông.
Từ khi kết hôn gần hai năm đến giờ cô chưa về thăm ông, có lẽ cô rất nhớ ông. Anh đúng thật rất vô tâm. Không nghĩ đến tâm trạng mấy ngày nay của cô có vẻ buồn đi.
Và từ khi Đỗ Thu Minh quay về giải thích và xin lỗi những năm tháng phản bội anh, lòng anh lại chào đón cô, nhưng anh vẫn không có cảm giác yêu cô ta một lần nữa. Nhưng hầu như thời gian rảnh đều giành cho cô ta, có phải anh đang cảm thấy mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-to-ra-manh-me-voi-anh/1505925/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.