Từ khi cưới tới giờ anh không bao giờ bỏ công việc vì cô, và điều đó cô tất nhiên biết. Anh chưa bao giờ quan tâm đến cô.
Đúng! Tất cả những thứ đó trước đây là do anh nói nhưng bây giờ phát ra từ miệng cô anh tại sao lại rất chán ghét thật chói tai đến lạ.
- Vậy ai đưa em về?
- Em nhờ xe trưởng phòng.
Có phải do bản năng của đàn ông là hai từ " trưởng phòng " phát ra từ miệng của cô lại cực kỳ khó nghe, như nó báo hiệu cho anh biết thứ đang thuộc về mình có hay không đang bị người khác để ý đến mà muốn cướp đi.
Cảm giác khó chịu lại dâng lên dữ dội.
- Khi nào tháo bột?
- Cỡ khoảng hai tuần nữa.
- Ngày đó sẽ chở em đi.
Loading...
Tuy lòng luôn nghi ngờ anh như không hiểu sao vì câu nói ấy mà lòng cô nảy sinh sự ấm áp.
- Ừ, tay em hơi đau nên không làm cơm được, anh có thể ăn bên ngoài một hôm, mai em sẽ nấu.
- Không cần, từ nay cho đến những ngày kế tiếp anh sẽ đảm nhận.
Hắn xoắn tay áo lên bắt đầu vào bếp.
- Áo sẽ bẩn.
Nghe cô nhắc nhở từ phía sau, hắn lấy một cái tạp dề màu xanh lá cây mang vào.
- Em ngồi nghỉ đi.
Có phải hay không cô đang cảm thấy con tim ấm áp lại thường, người đàn ông trước mặt mang đến đủ cảm giác cho cô, cái cảm giác vui vẻ khi ở cùng nhau, ấm lòng khi lâu anh lại nói những câu quan tâm và cả cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-to-ra-manh-me-voi-anh/1505923/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.