Tống Thanh Hà gương mặt mệt mỏi cầm điện thoại từ từ đưa lên tai.
Âm thanh lành lạnh đầu dây bên kia liền cất lên.
- Có chuyện gì?
Cô liếm nhẹ môi dưới không biết phải nói gì khi âm thanh lạnh lẽo ấy của Hàn Vũ Thần vang bên tai.
- Anh bận?
- Ừ, đang họp.
- Ừ, vậy em không làm phiền anh nữa.
Nói rồi cô ngắt máy, cầm chiếc điện thoại trong tay mà biểu tình nặng nề thở dài.
- Tiểu Hà! Em có cần chị đưa về?
Chị Lý tốt bụng từ phía sau gọi cô. Cô quay đầu lại nở một nụ cười. Loading...
- Em tự đi về được.
- Nhưng tay em....
Cô nhìn xuống cánh tay trái của mình đang được băng bột nhìn thật thú vị.
- Không sao, em về được.
Cô cố tỏ ra tươi tỉnh để trấn an chị Lý đừng lo cho cô. Nhìn biểu tình kiên quyết của cô chị Lý cũng phải lắc đầu đi theo, nhắc nhở cô vài điều rồi chị cũng ra khỏi bệnh viện.
Thở một hơi dài rồi cô cũng ra bãi đậu xe về nhà.
_____________
Nhìn màn hình điện thoại một lần anh mới bỏ nó vào túi quần.
- Cô ấy điện?
Vừa mang đồ ăn lên bàn Đỗ Thu Minh vừa hỏi anh.
Hàn Vũ Thần nhàn nhạt "ừ " một tiếng rồi đi lại ngồi vào ghế.
Vì cuộc điện thoại của cô đã làm tâm trạng của anh không tốt như lúc nảy cũng làm cho Đỗ Thu Minh chán ghét.
Cô ta nhất định phải giành lại thứ mình vốn có và cô đừng hòng có được.
Nở một nụ cười tươi, cô ta dịu dàng gắp thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-to-ra-manh-me-voi-anh/1505922/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.