Dưới ánh trăng, chúng Thiên Đạo Giáo nhanh chóng tan đi.
Mà cũng phải. Tới giờ ai mà còn tâm tư “Thay trời hành đạo”? Đã biết chỗ ma cầm Tuẫn Âm, đương nhiên phải lấy tốc độ nhanh nhất đuổi tới Dược cốc Tuyết sơn ——
Nhị thiếu gia Đường gia đã dám lấy danh dự Đường Môn ra bảo đảm, vậy thà rằng tin! Há có thể để người khác nhanh chân đến trước?
Đương nhiên, dù là giả, cũng không lỗ gì.
……
Trong giang hồ, ai không có một bộ bàn tính cho mình?
Đường Môn xa ở Ba Thục, tuy rất ít lui tới giang hồ Trung Nguyên, nhưng nghe nói Đường Môn nhà cao cửa rộng chẳng những giàu chảy mỡ, hơn nữa kỳ trân dị bảo, dược liệu quý báu, võ học bí tịch gì cũng có.
Khác không nói, chỉ đề cập đến “Trường Không Quyết” Đường Lược Ngôn dùng bất phân thắng bại với “Thiên Thể Thần Công” của Tần Dập, đã cho thấy võ học Đường Môn không hề dưới Trung Nguyên. Dù không lấy được ma cầm, đến lúc đó mỗi người đi bưng một chén canh Đường Môn, cũng coi như lời rồi!
……
Khương Thận Hành đồng tình nhìn đám sơn dương lòng mang mộng tưởng chạy về phương xa.
Nhị thiếu gia Đường gia đang hố Đường Môn?
Không, thiệt tình thì y đang hố các ngươi đấy……
Đường Môn, là một chỗ làm nghề y đứng đắn ở Ba Thục, 100% là môn phái chính đạo.
Môn phái không lớn, so ra kém xa Phong Diệp sơn trang, Lăng Vi Lâu hoặc Yến Bắc Cung gia. Cả ngày dậy lúc trời mọc nghỉ ngơi lúc trời lặn, rời xa thế tục, không có chuyện xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-tinh-yeu-cam-hoa-nhan-vat-phan-dien/171084/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.