“—— giết Độc Cô Tịch ngươi, mới đúng là thay trời hành đạo.”
Khương Thận Hành đang ăn dưa “Phốc” một tiếng phun ra, nhìn về phía Đường Biên, hửm? Đường Biên sao không cười? Không buồn cười sao?(Vi: chồng người ta sắp ăn hành, cười cái nổi gì)
Không ngờ có người dám dõng dạc nói muốn giết Độc Cô Tịch!
Làm ơn! Phải biết trong trận đánh BOSS cuối cùng《 Thiên Diễn Kỷ 》, dù chính đạo thay phiên ra trận hay kích trí mạng cuối của nam chính Tần Dập, thật ra cũng do nhờ ăn may thôi!
Nếu trong trạng thái đầy máu…… Một Độc Cô Tịch đánh mười tên Tần Dập! Rồi thêm trăm người khác! Cũng không phải giỡn chơi!
……
Trong thế giới Đại Mẫu Thần, võ công tu vi không thể trực tiếp “Phế bỏ” như tiểu thuyết võ hiệp, chỉ có thể phong ấn.
Cả võ công Độc Cô Tịch cũng thế.
Sau khi võ công nội lực bị “Phong ấn” thì không thể tiếp tục động chân khí. Nhẹ thì nội thương phản phệ, nặng thì kinh mạch toàn thân đứt đoạn mà chết.
Nhưng —— chỉ cần Độc Cô Tịch không sợ phản phệ, thì sẽ mạnh như trước.
Chiến trường nháy mắt đã chuyển xuống lầu. Hai thân ảnh một xám một xanh bay ra từ song lăng, chợ đêm ồn ào một mảnh sợ hãi. Chỉ bạc đầy trời, quá trình Độc Cô Tịch thu thập tên giáo đồ Thiên Đạo kia chỉ cần dùng hai chữ để hình dung.
“Treo lên đánh”.
Không…… Một chiêu đã giải quyết xong thì không thể gọi là “Treo lên đánh” nhỉ?
Độc Cô Tịch xác thật chỉ dùng một chiêu —— trăm chỉ bạc kết thành lưới, cắt sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-tinh-yeu-cam-hoa-nhan-vat-phan-dien/171082/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.