Loay hoay cũng hết một tuần, hôn lễ của La Thiên Trụ và Vạn Y Quỳnh ngay vào chủ nhật. Dĩ nhiên Lạc Yến Dung đã nhận lời thì nhất định tham gia và cô có mặt từ rất sớm để chuẩn bị cho lễ rước dâu.
Chỉ là sắc mặt của Yến Dung không được vui, bởi vì cả tuần nay Quách Quân Hựu bật vô âm tính, thậm chí anh chẳng có mặt ở buổi rước dâu khi sáng. Tin nhắn hôm đó anh không trả lời, tối đó cô lại nhắn tin thêm một tin hỏi rằng ‘ anh bận lắm sao? ’, kết quả phải đến khuya hôm sau anh mới phản hồi, nhưng chỉ một chữ ‘ ừ ’ đơn giản.
Vào sáu giờ tối cùng ngày, hôn lễ tiếp tục diễn ra tại khách sạn La Thành của gia tộc họ La. Lúc này, Lạc Yến Dung từ thang máy đi lên, sau đó tiến đến không gian tiệc cưới, bên ngoài có cô dâu và chú rể đứng đón khách.
“ Ủa em không đi cùng anh họ Quân Hựu sao? ”
Vạn Y Quỳnh bất giác lên tiếng khi nhìn thấy Lạc Yến Dung đi đến một mình, vốn dĩ đã nghe La Thanh Nhã đồn rằng, cả hai đang quen nhau và Quách Quân Hựu cũng chưa tới, nên cứ nghĩ rằng họ sẽ xuất hiện chung bên nhau.
Yến Dung cười gượng, hỏi lại:
“ Tại sao phải đi cùng chứ? ”
Đột nhiên, La Thiên Trụ hắng giọng ám hiệu, bàn tay đặt ở chiếc eo Vạn Y Quỳnh cử động nhè nhẹ. Tất nhiên cả hai đã quen nhau rất lâu, hiểu đến không cần nói ra. Thế là, cô ấy ngượng ngùng mỉm cười, sau đó kéo tay Lạc Yến Dung đứng bên cạnh, lên tiếng:
“ Xin lỗi nhé, chị hiểu lầm! Nào, chúng ta chụp ảnh nha! ”
Trùng hợp lúc này, Quách Quân Hựu cùng Quách Triển Hoằng đi đến, nhìn thấy nụ cười của Yến Dung khi chụp ảnh đã khiến cho hai người họ không hẹn mà đứng yên bất động, nhịp tim đập loạn tức khắc, ánh mắt chìm đắm vào khuôn mặt xinh đẹp ấy.
Sau đó, ánh nhìn của Quách Quân Hựu và Lạc Yến Dung va chạm, nhưng khác biệt hẳn so với những lần gặp gỡ, và rồi cô chủ động dứt rời giận dỗi xoay đi hướng khác.
“ Em vào trong nhé! ”
“ OK em, cảm ơn đã đến chung vui cùng vợ chồng chị! ”
Lạc Yến Dung lịch sự mỉm cười rồi gật đầu, sau đó bước vào bên trong không gian tiệc cưới vô cùng hoàng tráng và xa xỉ. Từ đằng trước, Quách Minh Lãnh tiến đến thu ngắn khoảng cách với cô, lên tiếng:
“ Để tôi dẫn em đến bàn tiệc nha, hôm nay em xinh đẹp quá! ”
Ánh mắt, nụ cười, lẫn cả khuôn mặt của Quách Minh Lãnh vô cùng lưu manh, vốn dĩ anh ấy đã để ý tới cô từ lần đầu gặp gỡ, chỉ là lần nào hẹn ăn tối cô cũng không đồng ý, nhắn tin tán tỉnh cũng chẳng thèm trả lời.
“ Cảm ơn phó tổng, nhưng tôi tự tìm được! ”
“ Em cứ như vậy làm tôi buồn đấy, Quân Hựu ngoài sự nghiệp hơn tôi thì đâu có thứ gì đâu chứ, tôi đẹp trai tâm lý hơn hẳn, nó lỗ mãng với khô khan lắm... ”
Lạc Yến Dung thở mạnh nhíu mày dịch chuyển hướng mắt, sắc mặt của cô hiện tại trông cực kỳ chán ghét đối phương. Mỗi lần bình thường khi bị Quách Minh Lãnh làm phiền, trêu đùa, tán tỉnh, cô sẽ không bao giờ dùng thái độ như thế, vẫn hòa nhã lịch sự đối đáp, có điều hiện tại trong người cô đang vô cùng khó chịu nên không thể hoàn toàn kiểm soát.
Anh ta lại nói:
“ Em thử tìm hiểu tôi đi, sẽ thú vị hơn Quân Hựu nhiều, nó suốt ngày chỉ có công việc đâu biết lãng mạn là gì. ”
Cuối cùng, sự nhẫn nại của Yến Dung chạm đến giới hạn, cáu kỉnh cất tiếng:
“ Điều ở một người đàn ông tôi cần, anh hoàn toàn chẳng có một thứ. Nếu sau này anh còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ nói với bà đó. ”
Quách Minh Lãnh bật cười như không hề sợ sệt trước lời hăm dọa, hỏi lại:
” Điều em cần là gì? ”
Khóe môi của Lạc Yến Dung nhếch lên, ánh mắt khinh thường lộ rõ, nói:
“ Chung thủy, tử tế, địa vị, quyền lực, sự nghiệp hơn người. Trong công việc anh còn phải nghe theo em trai của mình, thì so sánh với ai được đây, hửm? ”
Ở sảnh ngoài tiệc cưới, Quách Quân Hựu bị La Thiên Trụ cười cợt, vì anh ấy cho rằng anh đã bị ai đó giận dỗi, lạnh nhạt làm ngơ.
“ Anh mau đi dỗ người ta đi kìa, thôi là quay lại cuộc sống độc thân đấy, chán lắm! ”
Quách Quân Hựu không hề có tâm trạng đùa giỡn, sắc mặt lạnh ngắc buồn bã. Lúc này, Quách Triển Hoằng dõi mắt nhìn qua quan sát thăm dò, sau đó lên tiếng:
“ Em với cô Lạc đang quen nhau à? ”
“ Vẫn chưa! ”
La Thiên Trụ bật cười đập tay xuống vai anh, nói:
“ Nắm tay tình tứ đi xem phim vẫn chưa quen nhau, thế như nào mới quen nhau vậy anh họ Quân Hựu của em, đừng bảo là... ”
Nói tới đó, La Thiên Trụ nhích người đến gần, kê sát vào bên tai của Quách Quân Hựu, nói tiếp:
“ Đừng bảo là vào khách sạn nhá? ”
Lạc Yến Dung được sắp xếp chung bàn với những phù dâu và phù rể lúc sáng, tuy Quách Quân Hựu vắng mặt nhưng cũng được chủ hôn lễ sắp xếp ngồi cùng, nhưng anh và Quách Triển Hoằng đến muộn do phải tiếp khách nên khác bàn, có điều vẫn rất gần nhau.
Đột nhiên, một chị gái bạn của Vạn Y Quỳnh ngồi cạnh Yến Dung lên tiếng:
“ Em xinh quá, vậy có bạn trai chưa nhỉ? ”
Lạc Yến Dung mỉm cười xả giao rồi lắc đầu, lúc sáng có tiếp xúc nên cũng không quá lạc lõng, trả lời:
“ Chưa chị. ”
“ Anh trai chị là bác sĩ, vẫn còn đang độc thân, hay là... ”
“ Dạ thôi, em chưa muốn yêu đương đâu. ”
Sau đó, Lạc Yến Dung âm thầm nhìn qua Quách Quân Hựu quan sát thấy anh đang chú ý đến mình, nâng giọng tiếp tục cất tiếng:
“ Thực ra là em không tin tưởng vào đàn ông, hôm nay họ hỏi ‘ em có muốn mình là người đầu tiên của tôi không? ’ nhưng có thể ngày mai kết hôn với người con gái khác không chừng, đâu phải ai cũng may mắn như chị Y Quỳnh tìm được một người tử tế. ”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]