Mười hai giờ đêm trong tại phòng riêng, Quách Quân Hựu trầm mặc lặng lẽ suy tư một mình, ánh mắt buồn bã rũ rượi của anh cố định về một hướng, bàn tay bị rách đã được chú tài xế và bà Lam Tử cầm máu vệ sinh băng bó.
Ting...ting...
“ Anh ngủ chưa?
- Tối nay tôi không ngủ được. ” Lạc Yến Dung.
Bỗng dưng, điện thoại của Quách Quân Hựu reo lên liên tục hai âm thanh thông báo tin nhắn. Đột nhiên, anh gục đầu nhìn xuống với nét mặt sầu thảm, sau đó đưa tay với lấy ly rượu trên bàn dứt khoát trút hết vào cổ họng, cuối cùng dựa người về sau sofa nhắm mắt gặm nhắm từng nỗi đau giày xéo.
Cánh cửa phòng ngủ trước đó đã được bà Lam Tử âm thầm hé mở, từ bên ngoài dõi mắt quan sát Quách Quân Hựu, đau lòng đến đôi mắt đỏ hoe rơm rớm.
Nếu không phải cả hai tiến triển tình cảm, thì bà sẽ chẳng bao giờ nói ra với anh, vì bà hiểu tính anh, tuy bản tính cộc cằn nhưng lại rất tình cảm, sâu sắc, là người tử tế và hiểu chuyện.
Quả thật, trong bốn người cháu trai, tình thương dành cho cũng đồng đều, nhưng riêng Quách Quân Hựu nhỉnh hơn và được bà đặc biệt quan tâm chú ý.
Nói ra hay không, bà đã suy nghĩ và đấu tranh rất nhiều mới quyết định.
Bây giờ anh buồn nhưng sẽ biết cách giải quyết và quyết định. Bà thực sự nghi ngờ rằng, Lạc Yến Dung cô là có mục đích.
Chờ mãi, chờ mãi tin nhắn phản hồi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-tinh-thay-doi-em/3717565/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.