"Từ từ thôi, đừng sặc." Vân Phương đem khăn giấy đặt xuống, tựa lưng vào ghế.
"Ai nói với mày?" Dịch Trần Lương áp nỗi khiếp sợ xuống đáy lòng, hai đôi mày cau chặt.
"Em họ của tôi uy hiếp tôi phải làm giả sổ sách cho Lý Khải, không cẩn thận nghe được." Vân Phương cực kỳ bình tĩnh, "Lúc nãy ăn vịt nướng Lý Khải cũng ở đó."
Dịch Trần Lương lông mày nhăn càng chặt, "Lý Khải không phải người tốt lành gì, mày đừng có đến gần hắn. Còn có thằng em họ kia của mày--"
Dịch Trần lương vạn phần khó hiểu, "Nó uy hiếp mày chuyện gì?"
"Nó nói nếu không đồng ý thì sẽ nói cho ba mẹ tôi biết chuyện tôi thích con trai." Vân Phương nghĩ, bổ sung nói: "Còn muốn thông báo cho toàn trường đều biết, làm tôi thân bại danh liệt."
"Đệt!" Dịch Trần Lương đột nhiên đứng lên, "Thằng ngu đó trốn chỗ nào?"
Vân Phương vẻ mặt vô tội mà ôm hai má, "Cậu muốn thay tôi dạy dỗ nó sao?"
Dịch Trần Lương hận rèn sắt không thành thép mà trừng anh, "Mày cả bụng xấu xa dùng để làm gì? Cứ để nó uy hiếp như vậy sao?!"
Vân Phương rũ mắt, nhàn nhạt thở dài, "Tôi có thể làm gì bây giờ?"
"Đánh cho đến khi nó nín họng!" Dịch Trần Lương hiển nhiên đang tức giận, vài người đều quay đầu nhìn cậu.
Vân Phương nắm chặt cổ tay của cậu, đem người đang nổi giận đùng đùng kéo ra khỏi quán mì, tâm tình sung sướng nói: "Đừng hể một chút là đòi đánh đòi giết, không bằng trước hết mau nghĩ xem tối nay nên làm sao bây giờ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thoi-diem/340720/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.