Dịch Trần Lương tổng cộng chỉ có hai ba bộ quần áo, cái áo trắng ngắn tay bị mặc đến có vệt ố vàng không tẩy được. Trên cổ áo còn mấy lỗ rách nhỏ, có lẽ chỉ thường mặc nó khi ở nhà, vừa rồi do Vân Phương đưa qua nên liền thuận tay mặc vào.
Nhưng nhìn sang chiếc áo sơ mi màu lam nhạt sạch sẽ mới tinh trên người Vân Phương, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
"Muốn ăn ở đâu?" Dịch Trần Lương không dấu vết thu hồi ánh mắt.
"Phố Ngũ Phúc bên kia có một tiệm đồ nướng, đến chỗ đó đi." Vân Phương có chút khát, định bưng ly thủy tinh lên uống.
"Này --" Dịch Trần Lương chỉ vào ly thủy tinh, "Cái đó là ly nước của tao."
"Không có gì, tôi không ngại." Vân Phương uống hơn nữa ly nước, thấy Dịch Trần Lương thẳng băng nhìn chằm chằm mình, cho rằng cậu cũng khát, "Muốn uống?"
Dịch Trần Lương rất nhanh bị anh làm mất bình tĩnh, "Tao chưa có rửa đâu."
"Không sao đâu, tôi thấy cũng còn sạch sẽ m--" Vân Phương cúi đầu nhìn kĩ lại ly nước, kết quả phát hiện cái ly thủy tinh ấy không được trong suốt lắm. "Bao lâu rồi không rửa?"
"Bảy tám ngày." Dịch Trần Lương chỉ chỉ cái cốc có nắp trên đầu giường, "Tao vẫn luôn dùng cái của trường học."
Vân Phương bình tĩnh đem cái ly thả xuống, biểu cảm không chút biến đổi, "Đi thôi, đi ăn xiên dê nướng."
Anh tuyệt đối sẽ không tức giận mà đem Dịch Trần Lương xiên thành que nướng đâu.
Vân Phương ở trong lòng niệm ba lần câu tôi là người tốt.
Mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thoi-diem/340719/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.