Lúc Tề Hoạch tỉnh lại, trên trán truyền đến một trận đau đớn kịch liệt suýt nữa làm hắn kêu ra tiếng. Hắn theo bản năng muốn đưa tay ra nhưng lại phát hiện hai tay bị trói chặt ra sau lưng, cổ chân cũng không ngoại lệ, không thể nhúc nhích được.
Hắn bị trói chung quay lưng về phía một người khác, có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt của đối phương, hắn nhỏ giọng gọi: "Thường Tử Kỳ?"
Thường Tử Kỳ không đáp.
"Hức hức." Tiếng khóc nức nở bên cạnh truyền đến tai hắn.
Tề Hoạch cúi đầu nhìn, một bé trai mặt mày bụi bặm khóc một mặt nước mắt đang ôm chặt lấy đùi hắn.
"Anh trai lớn…" Một bên mặt của bé trai sưng to lên, khóe miệng bị rách, hiển nhiên là bị người khác đánh, khóc cũng không dám khóc thành tiếng, "Anh trai cho nhiều tiền…"
Tề Hoạch nhớ ra đây là bé trai ở tiệm tạp hóa.
Gặp chuyện chính hắn cũng thấy vừa hoảng vừa sợ nhưng vẫn cố nhỏ giọng an ủi cậu bé, "Không sao đâu, đừng sợ."
Bé trai thấy hắn tỉnh lại hai mắt liền sáng lên, liên tục cố chui vào lòng hắn, nắm lấy quần áo hắn không buông tay.
Trời sinh Tề Hoạch có bộ dạng hung dữ nhưng trong mắt bé thì chính là cao lớn cường tráng, còn cho bé nhiều tiền, trong hoàn cảnh này người duy nhất bé gặp là Tề Hoạch, giống như một con chim non nhận chủ, chỉ dám nức nở trước mặt hắn, "Anh ơi em nhớ mẹ."
Tề Hoạch áp giọng an ủi nhóc,"Đừng sợ, em tên gì?"
"Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thoi-diem/2912527/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.