Tiết thể dục, Vân Phương bị Dịch Trần Lương kéo ra ngoài đón gió.
"Không được học nữa." Dịch Trần Lương véo mặt anh, "Ngồi một chỗ mãi nấm mọc cả tá rồi."
Nắng bên ngoài làm đôi mắt Vân Phương hơi chói, anh lười biếng bước sang bên cạnh, muốn né tránh móng vuốt của ai kia, giọng nói mang theo âm ủ rũ, "Đừng nghịch."
"Mày nên vận động nhiều hơn đi, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi." Dịch Trần Lương thấy quầng thâm xanh đen dưới mắt anh, đưa tay sờ lên, "Thức khuya hoài, hay là đừng đi thi nữa."
"Tôi muốn thử một lần." Từ trước đến nay Vân Phương không giấu giếm gì với Dịch Trần Lương. Ban đầu chỉ vì muốn ứng phó trước mặt thầy Hà cho qua chuyện nhưng bây giờ anh lại cảm thấy khá hứng thú. Anh mỉm cười nói: "Tuy không phải bậc thiên tài nhưng tôi cũng đâu đần độn lắm đúng không?"
Dịch Trần Lương tức chà xát mặt anh, "Ốm trơ xương rồi đây này."
"Bạn Tiểu Dịch nói phóng đại quá." Vân Phương đánh bay móng vuốt cậu, lấy cuốn sách Toán nhỏ trong túi ra tìm một chỗ nắng tốt, chắn gió ngồi xuống.
Dịch Trần Lương ngồi một bên chắn gió cho anh, cầm sách từ vựng buồn đầu học thuộc.
"Sao lại ngồi bên ngoài? Không lạnh à?" Vân Phương kéo đồng phục cậu nhìn vào trong, quả nhiên bên trong chỉ có một cái áo nhung hơi mỏng. Sờ xuống phía dưới, biết ngay cũng chỉ mặc mỗi quần đồng phục, không mặc quần mùa thu.
Thật sự thì Vân Phương không thể hiểu cái kiểu thà chết lạnh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thoi-diem/2912512/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.