Chương trước
Chương sau
Vụ kiện tụng hơn một tháng rưỡi mới hoàn thành.

Ban đầu Vân Phương muốn mời bữa cơm để tỏ ý cảm ơn, đoàn người chuẩn bị xuất phát thì nhận được điện thoại của bệnh viện.

Triệu Phương sinh non.

Ba người vội vàng chạy tới bệnh viện.

Triệu Phương ở đây lẻ loi một mình, không quen biết ai, ban đầu Hoàng Sơ chỉ giúp cô vụ thưa kiện nghĩa vụ viện trợ, sau khi biết cô đang mang thai mà không có chỗ ở, Vân Phương thấy thế đưa cô về tiệm giúp đỡ. Mới đầu chuyện buôn bán trong tiệm không quá đông đúc, cũng không quá mệt nhọc.

Chờ khi đến thời điểm đắt khách thì Dịch Trần Lương đến, giúp cô chia sẻ không ít việc. Sau này muốn cho cô tạm thời nghỉ dưỡng, định thuê phòng cho cô dưỡng thai nhưng bị từ chối.

Triệu Phương là người tri ân báo đáp, sau khi được phát lương cảm thấy số tiền ấy quá nhiều, thường xuyên nhắc cho Dịch Trần Lương rằng ông chủ nhỏ tốt như thế nào, còn hỏi thăm chuyện thưa kiện tốn bao nhiêu muốn tiếp viện cho Hoàng Sơ.

Cho nên ấn tượng của nhiều người họ đối với Triệu Phương rất tốt.

Lúc đến viện, em bé đã ra đời, là một cô bé nhỏ gầy yếu, da cả người nhăn nheo.

Vì là sinh son nên cô bé được y tá ôm vào lồng giữ nhiệt, may rằng thân thể rất khỏe mạnh nên không có vấn đề lớn.

Triệu Phương nằm trên giường sắc mặt rất yếu ớt mang theo vẻ ngượng ngùng nhìn bọn họ, "Bác sĩ cứ nói phải có người nhà đến, tôi... tôi chỉ nhớ mỗi số của luật sư Hoàng nên... làm phiền mọi người quá."

Hoàng Sơ xua tay, cười nói, "Không phiền không phiền, đây chính là đại hỉ đó, hôm nay đúng là song hỷ lâm môn nha!"

Triệu Phương nói: "Vụ kiện của Tiểu Dịch đã xong rồi sao?"

"Đúng vậy." Vân Phương cười, "Sau này không còn quan hệ gì với bọn họ nữa."



Triệu Phương cảm thán, "Này đúng là quá tốt rồi."

Triệu Phương sinh non được xe cấp cứu chở đến nên giờ nằm trên giường không thể cử động. Rất nhiều thứ chưa kịp chuẩn bị nhưng may là cô vốn kĩ tính, mọi thứ đều sắp xếp ở nhà. Dịch Trần Lương và Vân Phương chạy một chuyến giúp cô đem đồ đạc đến bệnh viện, còn Hoàng Sơ ở lại vội làm thủ tục nhập viện, qua một khoảng thời gian trời đã sụp tối.

Vân Phương với Dịch Trần Lương ghé mặt vào lồng giữ nhiệt nhìn em bé bên trong.

"Xấu quá." Dịch Trần Lương thành thật đánh giá.

"Em bé mới sinh đều như vậy." Vân Phương nói: "Chờ mấy ngày nữa là đẹp."

Dịch Trần Lương đứng khoa tay múa chân bên ngoài, "Như này thì nhỏ quá đi mất, còn chưa đến năm cân, mày xem mấy nhóc kế bên cũng phải bảy tám cân."

"Thế nên mới gọi là sinh non." Vân Phương kéo cổ áo cậu lên, "Đừng ở đây nói bậy nữa, dù gì thì đây cũng là một bé gái, không thể nghe mấy lời này."

*

Đến tối ba người cùng chị Triệu dùng cơm.

"Tôi không đọc được bao nhiêu sách, luật sư Hoàng, ông chủ nhỏ hai người học thức cao giúp khuê nữ đặt một cái tên được không." Chị Triệu cười nói.

"Nhóc con mới lớn chút xíu, không thì đặt là Tiểu Tiểu đi." Dịch Trần Lương khoa tay múa chân, "Nhìn giống con chuột con quá trời."

Vân Phương tức giận đánh lên đầu cậu, "Đừng nói bừa."

Triệu Phương chỉ sửng sốt lúc đầu một chút: "Tiểu Tiểu cũng hay còn dễ viết."

"Chị Triệu chị đừng nghe cậu ta nói bậy." Vân Phương xin lỗi nói.

Dịch Trần Lương vò đầu, không phục trừng mắt với Vân Phương, "Tao đặt nhũ danh thôi chứ bộ."

Chị Triệu phụt tiếng bật cười, "Vậy nhũ danh cứ gọi là Tiểu Tiểu đi, vừa dễ nghe vừa dễ nhớ."

Dù gì đặt tên là việc đại sự, mấy người cầm điện thoại tra đi xét lại, Hoàng Sơ thậm chí còn chạy sang phòng cách vách mượn cuốn từ điển.

Tất cả ghé vào nhau thì thầm chọn lựa nửa buổi tối, cuối cùng Triệu Phương quyết định chọn tên cho cô bé.

"Vậy thì đặt là Triệu Thanh Hoà đi." Chị Triệu cười nói, "Sau này trở thành một người thanh bạch, tìm được một gia đình tốt, sống một cuộc đời tốt đẹp hòa thuận."

Thật ra cái tên này được bọn Vân Phương tìm thấy trong 《 Cửu Niệm 》, "Thanh âm vang vọng hề thanh hoà" mang nghĩa là âm điệu trong trẻo hài hoà, nhưng nghĩ đến những điều chị Triệu đã trải qua thì lý giải như vậy cũng không có gì sai. Tóm lại đều là mong ước điều tốt đẹp cho đứa bé. Facebook: cải thìa xanh xanh

Cái tên Triệu Thanh Hoà cứ như vậy được mẹ bé phê duyệt, theo lời mẹ bé thì đây là cái tên mà ba ông chú của bé phải vắt óc tra từ điển, tra điện thoại cả đêm mới nghĩ ra được - tuy rằng lúc ở nhà cái tên được gọi nhiều nhất là Triệu Tiểu Tiểu.

Sau này lớn lên bé Triệu Tiểu Tiểu tò mò hỏi tại sao nhũ sanh của mình lại là Tiểu Tiểu. Mọi người không ai dám nói với cô bé rằng là vì chú Dịch của bé thấy bé nhìn giống chuột con không lông ít thịt.

Tóm lại hiện tại Triệu Tiểu Tiểu thấp cổ bé họng, đôi mắt còn chưa mở, căn bản vô lực phản kháng.

- -



Kết quả thi tháng lần thứ hai đã được dán, thành tích của cả hai đều tụt lùi.

Vân Phương thi tòn ten vừa đủ 600 điểm còn Dịch Trần Lương thì không đủ 600, chỉ được 596 điểm.

Không có gì bất ngờ khi cả hai bị bế lên văn phòng nói chuyện.

Không giống đồng chí Hà còn xa không vội, tính tình thầy Phương bình thường đã tương đối nóng nảy, nhận được tin liền túm đầu cả hai lên văn phòng.

"Bình thường hai đứa bây làm cái gì!" Thầy Phương răn dạy người không hề khách khí, "Mỗi lần lên lớp không thì thầm nói chuyện thì lại lén lút truyền giấy viết thư! Chuyện ở đâu mà hai đứa nói nhiều như vậy hả?!"

Vân Phương chột dạ cúi đầu nghe giáo huấn, Dịch Trần Lương sờ mũi không dám mở miệng.

"Dịch Trần Lương em đang yêu đương phải không?" Mặt Thầy Phương nhìn qua như muốn ăn thịt người.

Trong lòng Dịch Trần Lương lộp bộp một cái, theo bản năng quay đầu liếc sang Vân Phương, vừa mở miệng đã lắp bắp, "Không, không có ạ."

"Không có mắc gì nói lắp!" Thầy Phương phẫn nộ đập bàn ầm ầm, "Em là đứa sa sút nhất, lần trước thi tháng còn được 638 sao giờ lại tụt thẳng hẳn 40 điểm hả! Đang yêu đương với con bé học lớp tám kia phải không!?"

Dịch Trần Lương vẻ mặt mờ mịt, "Ai?"

"Còn dám giả bộ!" Thầy Phương tức giận muốn trọc cả tóc, thở dài thường thượt, "Thầy biết gia đình em đang rối bời, áp lực của em giờ đặc biệt lớn nhưng dù thế em cũng nên tìm một con đường thả lỏng khác chứ, yêu sớm đối với việc học không tốt chút nào cả..."

Vân Phương cúi đầu cong khoé miệng.

"Còn em nữa, cười cái gì mà cười?" Thầy Phương trừng trừng nhìn Vân Phương, "Tôi cho hai đứa bọn em chung một lớp là để cả hai giúp đỡ cùng nhau tiến bộ, em thì giỏi rồi không có việc gì là cứ nhìn chằm chằm Dịch Trần Lương, trên mặt thằng nhóc này có chữ hay sao mà nhìn?"

Vân Phương: "........."

"Tôi thấy học kì trước cả hai tan học còn ngồi chung làm đề giảng bài vậy mà đến học kì này cứ reng chuông là chụm đầu to nhỏ, không thì cũng là tựa vai ăn quà vặt, không biết còn tưởng hai bọn bây đang hẹn hò đấy!" Thầy Phương càng nói càng giận, chỉ tay vào hai người họ, "Không chịu làm chính sự!"

Thầy Hà đứng bên cạnh ôm bình giữ nhiệt cười haha, vui vẻ thoải mái xem náo nhiệt. Nghe ông càng nói càng hơi quá nhịn không được chen vài câu, "Này thầy, không đến mức đó mà. Vân Phương vừa nhìn là biết là bé ngoan, chắn chắn không yêu đương đâu."

Vân- bé ngoan- chắc chắn không yêu đương - Phương: "...."

"Cô bé lớp tám kia hình như tên Bối Tinh Tinh?" Thầy Hà bắt đầu tám chuyện, "Cô bé kia bị răn dạy một hồi thì khóc, tích cực nhận sai nhưng kiên quyết không thay đổi. Chọc Tiểu Từ mỗi ngày tức giận dậm chân."

Chủ nhiệm lớp tám là một vị thạc sĩ trẻ vừa tốt nghiệp không bao lâu, trình độ dạy học hạng nhất nhưng kinh nghiệm không đủ, mỗi ngày đều bị đám nhóc lớp tám chọc cho tức giận muốn từ chức.

Câu này của thầy Hà không khác gì thêm dầu vào lửa, thầy Phương chỉ vào Dịch Trần Lương tiếc hận nói, "Em như thế thì thà chọn Vân Phương còn hơn, thành tích em ấy tốt hơn em nhiều!". Googl𝙚 𝙣ga𝘆 tra𝙣g # 𝐓R𝓾𝑴 𝐓R𝑼Y𝙀N﹒v𝙣 #

Nếu không phải do trường hợp lúc này không thích hợp thì Dịch Trần Lương rất muốn khen ngợi thầy Phương đây quả thật mắt sáng như sao.

Cậu không phải đang yêu đương với Vân Phương sao.

Hai người ăn mắng ở văn phòng hết nửa buổi, sau khi được thả mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Dịch Trần Lương thì thầm, "Thầy ấy thấy lúc nào vậy? Sao nhìn giống như biết hết mọi chuyện?"



"......" Vân Phương cũng muốn biết.

Yêu sớm quả nhiên ảnh hưởng học tập, đặc biệt là yêu sớm với Dịch Trần Lương.

Gần đây anh không dám đưa Dịch Trần Lương lên lầu, cứ sợ cậu nhất thời hứng khởi lôi kéo mình tiếp tục nghiên cứu "đề tài Sinh học". Tuy rằng biết tuổi trẻ tràn đầy tinh lực nhưng con rùa nhỏ kia điên lên là không quan tâm gì nữa, lần nào cũng phải đến lớp sớm làm bù bài tập.

Đương nhiên Dịch Trần Lương không phải người duy nhất nếm mùi phát nghiện. Đôi lúc anh cũng lôi kéo cậu đi nghiên cứu vài thứ để đền bù vào chỗ trống "tri thức".

Cả hai bọn họ thuộc kiểu cấu kết làm việc xấu, phối hợp rất ăn khớp với nhau, củi khô bốc lửa.... "Khụ". Vân Phương xua tan mấy hình ảnh lung tung từa lưa trong đầu đi, vẻ mặt nghiêm túc, đứng đắn nhìn Dịch Trần Lương.

Dịch Trần Lương ngẩng đầu nhìn trời, cưỡng từ đoạt lý, "Cũng không hẳn là do yêu đương mà."

"Sau khi tan học chúng ta phải nghiêm túc nói về vấn đề này." Vân Phương nghiêm túc nói.

"Vậy mày sẽ lên lầu hả?" Dịch Trần Lương thâm sâu nhìn chằm chằm anh, lòng lang dạ thú rõ như ban ngày.

Vân Phương lời lẽ nhanh gọn quả quyết cự tuyệt, "Nằm mơ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.