Chương trước
Chương sau
Editor: Sunie
**
“Là tớ hiểu lầm Tưởng Lập Hàn nhà cậu, hoàn toàn không giống người bá đạo và hung tàn như cậu nói mà ~” Ở mép giường Dương Đào tâm tình sung sướng hí hoáy với một đống áo tắm kia của cô ấy, thậm chí nhịn không được ngâm nga một bài hát nhỏ.
Sở Mông lại ngồi ở trên giường, tâm tình u ám, thiếu gia lại có thể đồng ý cho cô đi chụp hình áo tắm, thế nhưng, ở thư viện lại nghiêm trang nói loạn, người hiểu phụ nữ lúc nào đẹp nhất chính là đàn ông, nói cách khác, chính là Sở Mông có thể chụp hình áo tắm, nhưng mà người chụp cho cô nhất định phải là hắn.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, buổi chiều Dương Đào học môn tự chọn sau đó đến tìm Sở Mông ăn bữa tối, thấy Tưởng Lập Hàn cũng ở đây, liền không chút khách khí bắt chẹt hắn với một đống tiêu chuẩn nhất định.
Thời điểm ăn cơm, hai bên tiến hành một cuộc trò chuyện thân thiết hữu nghị, thành công quyết định đem Sở Mông bán đi.
Sở Mông thật sự không nghĩ tới Tưởng Lập Hàn sẽ khác thường như vậy, thiếu chút nữa đã cắn chiếc khăn tay nhỏ ngay tại chỗ ô ô ô.
Cô vẫn còn tưởng niệm đến vị thiếu gia bá đạo kia, người muốn khống chế và chiếm cô làm của riêng.
Dương Đào thấy Tưởng Lập Hàn đáp ứng chụp ảnh sảng khoái như vậy, lại nhất thời lanh mồm lanh miệng, nói ra chuyện lúc ăn cơm trưa Sở Mông đã đáp ứng cô ấy sẽ chụp ảnh.
Sở Mông quả thực là lệ chảy thành sông, lúc này nắm váy của mình, không dám nhìn đến Tưởng Lập Hàn bên cạnh, bị bắt gọn!
Tưởng Lập Hàn lúc đó đang uống trà, môi mỏng thổi thổi ly nước trà nóng hổi, liếc Sở Mông một cái, nhưng không nói gì.
Dương Đào sắp xếp kiểu dáng áo tắm để chụp ảnh, đẩy giá sắt bên giường một cái, Sở Mông từ trên cao nhìn xuống, quả nhiên là mắt Dương Đào sáng như sao, “Mông Mông, vị kia nhà cậu lại có thể đồng ý chụp cho cậu ba giờ nga. Nếu hắn đồng ý, tớ liền mặc kệ, tớ đã lựa chọn kĩ áo tắm bên trong rồi~ nhất định phải chụp cho Đào Đào những tấm ảnh áo tắm gợi cảm và quyến rũ nhất~~”
_(:з)∠)_ Sở Mông ngã xuống trên giường, kéo chăn qua phủ lên đôi mắt, ngày mai thiếu gia còn đặt một bể tắm tư nhân ở hội quán suối nước nóng, hành vi vô đạo đức và không biết xấu hổ nói muốn lấy sương mù hòa hợp với địa phương làm bối cảnh, mới để cho người ta cảm thấy có ý muốn mua áo tắm, nghĩ đến đây, Sở Mông không khỏi thở dài một cái, luôn cảm thấy lọt vào một cái bẫy khác làm sao để thoát khỏi nó đây?!
Thời gian như nước chảy, không trốn tránh được, buổi chiều thứ tư toàn trường được nghỉ, Sở Mông hoàn toàn giống như người con gái đang đợi lấy chồng, bị Dương Đào đẩy xuống dưới lầu, đợi một lát, lại đẩy cô lên xe Tưởng Lập Hàn.
“Làm sao lại ủ rũ như vậy nha? Cười một cái ~” Dương Đào dùng ngón tay chọc chọc gương mặt tức giận của Sở Mông, “Các cậu chụp ảnh xong còn có thể làm gì khác mà ~”
Sở Mông lắc đầu giống như trống bỏi, “Không muốn a.”
Tưởng Lập Hàn cúi người qua, cài đai an toàn cho Sở Mông, tà khí thổi một hơi ở bên tai Sở Mông, nhẹ nhàng nói với cô, “Làm cái gì khác là hoàn toàn có khả năng nha, Mông Mông.”
Tức thì khóe mắt Sở Mông nén lệ tạm biệt Dương Đào.
**
Hội quán suối nước nóng ở trên núi, mây núi được bao quanh bởi sương mù, một đường mở ra, siêu xe rất nhiều, bên tai tràn ngập tiếng nữ sinh cười duyên, xoay quanh quốc lộ một vòng lại một vòng chạy đến đỉnh núi, hai bên đường núi trên lá cây đại thụ lại được trang trí bởi những giọt sương lạnh, trong suốt.
Lúc này Sở Mông phát hiện, chỗ ngồi phía sau xe lại để túi máy ảnh DSLR, nháy mắt bẹp miệng, thiếu gia không phải muốn làm thật chứ?
Tưởng Lập Hàn chuyên tâm lái xe, một bàn tay nhàn rỗi nhéo nhéo tay Sở Mông, “Mông Mông ngốc nghếch, cười một cái cho anh xem.”
Đối mặt với sự trêu ghẹo của thiếu gia, Sở Mông vẫn còn ở trong việc thiếu gia thật sự muốn cho cô chụp ảnh quả thực có thể so với ảnh áo tắm đơn giản như là sấm sét giữa trời quang (xảy ra những chuyện ngoài dự tính),hướng Tưởng Lập Hàn bày ra một nét mặt cười so với khóc còn khó coi hơn.
Mắt Tưởng Lập Hàn nhìn tâm tình Sở Mông một mảnh u ám, khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng lại nhất thời sinh ra tàn nhẫn, đã đến lúc cô phải nhớ thật lâu, phải biết rằng cơ thể nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại này, chỉ có hắn mới có thể nhìn, chỉ có hắn mới có thể chạm vào, còn dám tùy tiện đáp ứng Dương Đào đi chụp ảnh áo tắm, không quan tâm là nữ nhìn hay là nam nhìn đều không được! Đây là muốn cho hắn đội nón xanh một cách sinh động sao?
Bên cửa sổ đường núi xanh biếc dạt dào gào thét mà qua, rốt cuộc lái vào bãi đậu xe của hội quán suối nước nóng, Tưởng Lập Hàn rất tự nhiên cầm lấy cặp sách trong tay Sở Mông, lại lấy túi máy ảnh DSLR ở chỗ ngồi phía sau ra, lúc này mới ôm lấy Sở Mông đi đến cửa hội quán.
Sau khi lấy thẻ phòng trước quầy lễ tân, lúc này hai người mới đến bể tắm tư nhân được mệnh danh là sang trọng nhất trong toàn bộ hội quán suối nước nóng, phòng ốc cổ kính được làm từ tre, sàn nhà có màu vàng nhạt của cây tre, trong phòng có đầy đủ tiện nghi, từ bên ngoài nhìn sang tường gạch màu xám tro được xây ngay ngắn ở bên ngoài sân nhỏ, để cho khách hoàn toàn có thể thư giãn và tận hưởng bể tắm riêng tư của suối nước nóng.
Suối nước nóng cuồn cuộn trong bể tắm, hơi nước ấm áp bốc lên, ngoài hiên cửa sổ cây tre xanh biếc ấm áp rất lâu, vậy mà đã mọc ra lá tre nhỏ thon dài.
Sở Mông chửi thầm Dương Đào làm gì còn sức lực khổ tâm đi thay áo tắm chụp ảnh kiếm tiền nha, Tưởng Lập Hàn đặt trước gian bể tắm này cà thẻ trả tiền thôi đã đủ cho cô ấy bán áo tắm trong bốn năm đại học.
Ken két một tiếng, Tưởng Lập Hàn đóng cửa phía sau lại, Sở Mông ngã vào trên giường, đang cân nhắc làm sao ôm đùi để cho Tưởng Lập Hàn buông tha cho cô, không cần chụp loại hình ảnh mắc cỡ như vậy, cô biết sai rồi ô ô ô.
Vì có suối nước nóng trong phòng, cho dù không bật máy sưởi nhiệt độ không khí vẫn vừa phải, ấm áp vô cùng, Tưởng Lập Hàn thuận tay cởi áo khoác, vai rộng eo thon, đường cong cơ bắp rõ ràng, hắn ngồi ở mép giường ôm Sở Mông, vén mái tóc dài trước người cô lên, bắt đầu hôn cô thật sâu.
Sở Mông cũng rất phối hợp, chủ động khóa ngồi ở trên đùi hắn, ngẩng đầu nhỏ lên đáp lại nụ hôn của hắn, làm người ta mặt đỏ tim đập với trò chơi môi lưỡi này, trao đổi nước bọt lẫn nhau, thoạt nhìn không phải một cảnh tượng rất ngọt ngào sao?
Chỉ một giây tiếp theo đã bị Tưởng Lập Hàn phá vỡ, hắn thuần thục cởi váy nhỏ của Sở Mông ra, hôm nay cô đi đôi bốt màu đen quá đầu gối, mặc chiếc váy xếp ly màu xanh đen, cứ như vậy lộ ra một đoạn chân rõ ràng, bắp đùi trắng như tuyết đi đi lại lại quả thực chói mắt người xem, xem đến người nào đó liếm liếm hàm răng, thật sự rất khó chịu.
“Đi thay áo tắm.” Tưởng Lập Hàn khẽ cắn môi Sở Mông, thật sự không muốn buông cơ thể mềm mại trắng nõn trong lồng ngực, thở phì phò đẩy Sở Mông ra. Google‎ ngay‎ trang‎ (‎ t‎ r‎ u‎ m‎ t‎ r‎ u‎ y‎ e‎ n.𝚅𝘕‎ ‎ )
Sở Mông ủy khuất không được, lại ngồi trên chân hắn, ôm cổ Tưởng Lập Hàn, muốn hôn hắn, thanh âm mềm mại nũng nịu, “Không cần ~ thiếu gia không nên như vậy, em không muốn chụp.”
Hiếm thấy Tưởng Lập Hàn không đáp lại nụ hôn của cô, mặc cô dán trên môi mỏng, tay dài duỗi một cái, cởi áo Sở Mông ra, nhũ thịt trắng bóng bị bọc trong nịt ngực màu xanh da trời, hắn cởi nịt ngực của cô ra, hai luồng thịt mềm mại lập tức lộ ra ngoài, “Mông Mông, đi thay.”
“Không muốn.”
“Nếu không anh giúp em thay nhé?”
Sở Mông không nghĩ tới lúc này thiếu gia hoàn toàn làm thật, sắc dụ thật giống như đối hắn một chút đều không có tác dụng, nhất thời vịn khung cửa WC, cắn môi không biết làm sao cho phải, bị thiếu gia ở trên giường quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt nhẹ nhàng, lại làm Sở Mông ô ô ô sợ chết khiếp chạy đi thay áo tắm.
Sở Mông tìm kiếm một hồi áo tắm mà Dương Đào đã nhét vào cặp sách của cô, Đào Đào thối! Đào Đào xấu xa! Nói cái gì áo tắm đã lựa chọn kĩ a! Kia từng bộ nho nhỏ, xuyên thấu mỏng manh, thậm chí có một số còn thiếu vải, chỉ có bại lộ và càng bại lộ hơn?!
Chọn và chọn, chỉ có thể lựa ra một bộ bikini màu đen mặc trên người, mấy cái dây lưng nhỏ dài màu đen, mấy mảnh vải hình tam giác màu đen, dễ như trở bàn tay là có thể làm cho người phụ nữ gần như khỏa thân có một loại mỹ cảm như ôm đàn tỳ bà che nửa khuôn mặt, Sở Mông nhìn mình trong gương, cảm giác mua dây buộc mình nảy lên trong lòng, ngay từ đầu, cũng không nên đáp ứng Dương Đào chụp loại ảnh áo tắm này đi! Cho dù cắt khuôn mặt cũng không được!
(*) Mỹ cảm: khả năng thưởng thức cái đẹp
Trước cửa sổ thiếu gia đang hí hoáy với máy ảnh DSLR, thấy Sở Mông ôm cánh tay do do dự dự đi ra, đôi mắt hắn không thể rời khỏi Sở Mông, trên mặt giả vờ thần sắc như thường, trong lòng cơ hồ nổ tung, Mông Mông ngốc nghếch còn muốn mặc như vậy bị người khác chụp ảnh? Nếu không phải hắn phát hiện sớm, có phải đã thực hiện được hay không? Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, trước mặt Sở Mông hắn vừa không nỡ đánh lại không nỡ mắng, chỉ có thể thuận tiện mà nghĩ ra cách như vậy để cho cô nhớ lâu! Để cho cô biết, cô là người phụ nữ của hắn! Người ngoài muốn nhìn thấy bộ dáng cô một cái cũng không được!
~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.