Editor: Sunie
**
Thời điểm Dương Đào bưng thùng gỗ cơm đi tới, thấy Sở Mông còn đang do dự, vội vàng ngồi xuống, kéo tay cô, “Không sao đâu, cũng sẽ không lộ mặt. Mông Mông bé nhỏ, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm thấy chết mà không cứu sao ô ô ô?”
“Ngạch…” Sở Mông cắn môi, “Tớ cảm thấy như vậy không tốt lắm đâu.” Hơn nữa nếu thiếu gia biết, sẽ không bỏ qua cho cô!
Dương Đào nhướn mày, “Chẳng lẽ cậu sợ Tưởng Lập Hàn biết?”
“Có một chút, nhưng mà không nhiều.” Sở Mông vươn ra ngón tay ý bảo, “Chỉ là một meo meo.”
Dương Đào cảm thấy có hi vọng, bắt đầu hướng dẫn từng bước, “Tuy rằng quần áo có bại lộ một chút, nhưng mà không lộ mặt nha, hắn sẽ không biết! Cậu có ngực, có mông dáng dấp lại trắng, quả thực chính là người phát ngôn tốt nhất cho lô áo tắm này a ~”
Cuộc sống đại học quá nhàm chán, không cam lòng có một cuộc sống bình thường gần đây Dương Đào lại cùng với sư muội phòng vẽ tranh lấy một lô áo tắm để tiêu thụ từ thị trường bán đồ sỉ, bây giờ đang là đầu mùa xuân, trước khi đến mùa hè cần phải xác định ảnh chụp mẫu để in ra, chuẩn bị đến lúc đó một lần hành động chinh phục những người đến bơi lội ở bể bơi của trường Nam Đại bằng áo tắm MM.
Mấy ngày hôm trước thời điểm Sở Mông từ thư viện trở về ký túc xá, bị mấy thùng giấy lớn trong một góc ký túc xá làm kinh ngạc đến trợn mắt như một chú cún ngây ngô.
Sở dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thich-em-nhu-vay/454759/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.