Editor: Sunie
************
Trong phòng yên tĩnh vọng lại tiếng khóc ô ô của Sở Mông, cô khóc đến thê thảm, làm lơ người đàn ông phía sau, ngọ nguậy đến phía trước, duỗi cổ tay bị trói, chụp lấy một cái gối đầu, đem khuôn mặt nhỏ trực tiếp vùi vào gối đầu.
Dư âm khóc thút thít không ngừng.
Sở Mông trì hoãn thật lâu, cô thở hổn hển, cảm giác xấu hổ không thể thoát khỏi dâng lên như thủy triều mà Tưởng Lập Hàn đã mang đến cho cô.
Ấn đường Tưởng Lập Hàn nhíu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm chấm nho nhỏ phồng lên ở trên giường, ngồi ở mép giường vịn bả vai cô, “Đừng khóc.”
(*) Ấn đường: điểm ở giữ hai đầu lông mày.
“Ô ô……”
Đáp lại hắn chỉ có tiếng khóc bị đè nén.
Tưởng Lập Hàn bất đắc dĩ, ra vẻ uy hiếp, “Lại muốn bị thao thêm một lần nữa có phải hay không?”
“Ô ô… Oa! Cậu là cái đồ đại khốn kiếp… Cậu không phải là người…” Sở Mông khóc càng thêm hăng.
“Đem chân mở ra, nhét vào không khó chịu sao?”
Sở Mông nghe vậy ngoan ngoãn mở chân ra, phần bên trong bắp đùi của cô bị hắn xoa đỏ lên.
Tưởng Lập Hàn rút dương v*t giả nhét ở tiểu huyệt cô ra, ba một thanh âm vang lên, dâm dịch trong suốt nối thành sợi cũng tiết ra.
“Cậu không ở nhà, tôi rất đói bụng. Muốn bắt cậu trở về nấu cơm.”
“…”
Một người đàn ông cao lớn như vậy, ngay cả bữa cơm cũng không làm được sao?
Hừ hừ hừ, đây đều là lấy cớ!
Sườn mặt Sở Mông dán ở trên mặt gối, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thich-em-nhu-vay/454732/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.