Editor: Sunie
************
Dọc theo đường đi trở về, Sở Mông mạnh mẽ và vững chắc bị Tưởng Lập Hàn dọa cho hoảng sợ.
Môi hắn mím chặt thành một đường thẳng, sắc mặt xanh mét, dọc theo đường đi đem xe lái nhanh như bay.
Vô luận Sở Mông giả vờ đáng thương giải thích và lấy lòng hắn như thế nào, hắn chính là không tiếp lời, ngược lại đem xe lái nhanh hơn một chút.
Sở Mông bị Tưởng Lập Hàn túm cổ tay một khắc kia té nhào vào trên giường hắn, bị té đau còn không quên giãy giụa đứng dậy.
Buổi tối hắn còn chưa ăn cơm, Sở Mông muốn chạy trốn tới phòng bếp, “Cậu có đói bụng không? Tôi nấu cơm cho cậu ăn… Được không?”
Phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn trong suốt màu nâu, một quầng sáng trắng chiếu trên mặt tường, một góc của khăn trải giường màu xám đậm được chiếu sáng, mái tóc dài của Sở Mông rối tung tản mạn sáng bóng rõ ràng dưới ánh đèn.
Sở Mông rõ ràng hoảng loạn cực kỳ, hắn tại sao lại không nói lời nào? Cô nắm lấy quần dài thẳng của Tưởng Lập Hàn, “Có được hay không vậy!”
Tưởng Lập Hàn thở hổn hển, tiện tay cởi áo thun ra, tròng mắt đen sắc bén khóa chặc trên người Sở Mông, lập tức tách chân cô ra, mở ra quần lót của cô, ngón tay dài trực tiếp cắm vào bên trong tiểu huyệt của cô!
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cắm vào như vậy, làm cho Sở Mông a một tiếng, ngay sau đó trực tiếp khóc ra nước mắt, “A! Đau!… Cậu đừng như vậy!”
Sở Mông mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thich-em-nhu-vay/454731/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.