Editor: Sunie
************
Sở Mông giương cái miệng nhỏ nhắn tinh tế dày đặc thở dốc, chóp mũi hồng hồng một chút, cho dù hai chân bị Tưởng Lập Hàn chế trụ, cô vẫn động đậy vài cái, giãy giụa, “Đừng…thiếu gia…Cậu đừng chạm vào tôi…”
Dưới chiếc váy xếp li, chiếc quần lót nhỏ của cô có màu xanh đậm, siết có chút chặt, hình dạng hai mảnh hoa môi thật dày ở trong mắt người đàn ông lộ ra không chút bỏ sót, giữa quần lót loáng thoáng chút ẩm ướt.
Tưởng Lập Hàn thực vừa lòng khóe môi nhẹ cong, lòng bàn tay cọ xát vào chỗ vệt nước ẩm ướt, cô rầm rì kêu, lòng bàn tay dính phải có chút sền sệt, “Thật dâm đãng. Còn chưa làm gì cậu đâu, d*m thủy lại càng chảy càng nhiều.”
Khóe mắt rưng rưng, đùi của Sở Mông bị Tưởng Lập Hàn cưỡng chế mở ra, giãy giụa không được, dưới váy cảnh xuân nhìn một cái không sót gì.
Trước đây, lần đầu tiên nghe thấy hắn nói lời thô tục, Sở Mông cũng giật mình một phen.
Như thế nào một người tuấn tú lại cao quý sẽ nói ra những lời này chứ?
Chính là, Tưởng Lập Hàn nhiều lần nói như vậy, Sở Mông cũng dần dần bớt kinh ngạc.
Cô chẳng qua là thầm suy nghĩ, các người là không biết thiếu gia Tưởng gia trong truyền thuyết lại là một người lưu manh như vậy blah blah.
Nghĩ đến đây, Sở Mông cam chịu số phận tay nhỏ bé dần dần đi xuống, dưới bụng hắn bị chiếc khăn lông che dấu quái vật khổng lồ, tuy nói không tình nguyện, nhưng cũng không còn cách nào khác, tay nhỏ run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thich-em-nhu-vay/454724/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.