Editor: Sunie
************
“ Hôm nay cùng nhau về nhà”
Màn hình di động Sở Mông sáng ngời, hiện ra Wechat, cô nhìn lướt qua, là Wechat của Tưởng Lập Hàn.
Hôm nay là thứ sáu, ngày về nhà cuối tuần như thường lệ.
Ngón tay Sở Mông lướt ở trên màn hình, đang muốn trả lời hắn nói đêm nay cô ở ký túc xá không quay về, do dự một hồi, yên lặng ấn tắt màn hình.
“A a a a! Mông Mông…” Dương Đào kéo kéo vạt áo trên người Sở Mông, “Mau nhìn mau nhìn, đó chính là Uông học đệ trong học viện mà tớ đã nói qua với cậu!!”
Trên sân bóng rổ chiến đấu kịch liệt đầm đìa, Sở Mông không hứng thú lắm nâng mí mắt lên, lại bị một người khác trong sân đoạt đi ánh mắt, hắn mặc trang phục trọng tài màu xám tro, thổi còi, chạy tới chạy lui với các cầu thủ, nhìn cô liếc mắt một cái, hướng cô vẫy tay.
Sở Mông cúi đầu xuống, nhấp môi mừng thầm, tâm hoa nộ phóng.
(*) Tâm hoa nộ phóng: trái tim nở hoa.
Trở về dọc theo đường đi, Dương Đào tâm tình nhảy nhót, lôi kéo Sở Mông vẫn luôn nói về chuyện của tiểu học đệ họ Uông, đột nhiên hỏi cô, “Cậu làm sao vậy?”
Sở Mông thất thần, xua xua tay, “Không có việc gì.”
“Tớ biết cậu đang nghĩ đến ai.” Dương Đào chế nhạo đâm đâm Sở Mông, vẻ mặt trong lòng biết rõ ràng, “Suy nghĩ về trọng tài vừa nãy ở trong sân có phải hay không?”
Sở Mông thấy không gạt được Dương Đào, gật gật đầu.
Dương Đào bắt đầu thao thao bất tuyệt, ôm bả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thich-em-nhu-vay/454723/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.