Trưởng đoàn dùng xe chở Đinh Tử đến thung lũng lạc lối, được Cửu Dực thu xếp cho vào hang động đứng Ngâm Tụng, đặt ở hang động của thi nhân trước kia.
Ninh Cốc đứng ở cửa động, nhìn Phúc Lộc Thọ Hỉ đặt Đinh Tử xuống, còn thả tiêu chí của con dơi Cửu Dực xuống bên cạnh.
“Như vậy thì nếu như cậu ta tỉnh lại, bên cạnh không có người của chúng tôi, cũng sẽ có thể biết được đây là nơi nào,” Phúc Lộc nói, “Sẽ không bị dọa sợ.”
“Gặp phải dân bản địa ở Vịnh Lưỡi quỷ thành, lúc tỉnh lại tới nơi tà ác như thung lũng lạc lối,” Ninh Cốc nói, “Chắc sẽ bị dọa sợ chết.”
Thọ Hỉ quay đầu lại: “Gan kẻ lữ hành nhỏ như vậy sao!”
“Thung lũng lạc lối tà ác ở chỗ nào!” Phúc Lộc nói.
“Lúc còn thi nhân vẫn đáng sợ lắm.” Ninh Cốc nhớ tới lần đầu tiên Chùy Tử dẫn cậu tiến vào thung lũng lạc lối, cậu vẽ ba dấu chấm, sợ mình sẽ bị lạc đường ở thế giới dưới lòng đất này.
Ai có thể nghĩ tới, một ngày nào đó không lâu sau, thung lũng lạc lối sẽ trở thành nơi cậu thân thuộc nhất ngoài quỷ thành, thân thuộc hơn nhiều so với chủ thành mà cậu vẫn luôn ngóng trông, mà thi nhân thần bí, Cửu Dực hỉ nộ vô thường cuối cùng đều trở thành đồng đội của cậu, còn là đồng đội mà cậu có thể giao lại lưng mình vào thời khắc mấu chốt.
Cũng không biết hiện tại Cửu Dực còn muốn nửa chủ thành nữa không.
Rời khỏi thung lũng lạc lối, trở về hoang nguyên sắt đen, ánh nắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797133/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.