Đại chiến qua đi, vì đã làm được chuyện bất khả thi, thấy được một ngày đã tưởng như vĩnh viễn sẽ không có, tâm trạng mọi người đều bị kích khởi hưng phấn tới tột độ.Ninh Cốc vốn muốn lập tức đến trung tâm thương mại cũ gặp Đinh Tử, thế nhưng nghe nói rất nhiều người đang đi khắp chủ thành tìm kiếm vị chúa cứu thế đã dẫn dắt bọn họ “tìm ra lối thoát” giành được kiếp sống mới, cho nên cậu lại ngồi trong thung lũng lạc lối không dám đi qua đó.
“Tối nay đi đi,” Ninh Cốc thở dài, “Cảm giác sợ quá.”
“Tôi lái A01 chở cậu qua cũng được,” Liên Xuyên nói, “Đi qua nơi vắng người, đi trên cao là được.”
“Không cần, Lôi Dự vừa mới bảo là hiện tại nguồn năng lượng đang khan hiếm, phải giữ lại để tái thiết đời sống chủ thành gì đó,” Ninh Cốc nói, “Không nên lãng phí bừa bãi.”
“Đưa chúa cứu thế đi gặp bạn bè,” Liên Xuyên nói, “sao có thể gọi là lãng phí được.”
Ninh Cốc ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Anh cố ý đúng không?”
Liên Xuyên cười, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu: “Vậy chờ thêm một lúc nữa rồi đi, còn hai tiếng nữa ánh nắng sẽ tắt, mọi người đều đã sắp xếp hòm hòm rồi, hôm nay chắc chắn sẽ nghỉ ngơi rất sớm, ai cũng mệt mỏi.”
“Ừm.” Ninh Cốc chống cằm, nhìn về hướng chủ thành, “Anh nói xem, về sau chủ thành sẽ thế nào? Nhiều chuyện cần làm lắm đúng không, dọn dẹp thành thị chỉ là bước đầu tiên thôi.”
“Đó là việc của mấy người như thống lĩnh Tô và Trần Phi,” Liên Xuyên nói, “Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797132/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.