Cửu Dực kéo Liên Xuyên bay qua không trung chủ thành, có thể nhìn thấy phu dọn đường không ngừng trào ra từ ngọn lửa, lại bị chiến hào sắt đen và những bước tường thấp ngăn lại dưới chân mình.“Bọn họ còn biến dị nữa không?” Cửu Dực hỏi, “Giờ vẫn còn có thể vây chặt, sẽ không biến dị rồi hợp thành một cái gì đó to tướng bò ra ngoài đấy chứ?”
“Nếu như tôi vẫn còn ở đó, chưa biết chừng sẽ biến dị,” Liên Xuyên nói, “Giờ thì bọn họ không còn não bộ nữa.”
“Mắng ai đấy?” Cửu Dực nói.
Liên Xuyên không nói gì.
“Mắng ai đấy!” Cửu Dực lặp lại một lần nữa.
“Tôi không phải Ninh Cốc,” Liên Xuyên nói, “anh quay về tìm Ninh Cốc mà cãi nhau.”
“Cậu tôi không cãi nổi tôi.” Cửu Dực nói.
“Cậu ấy cũng nghĩ như vậy.” Liên Xuyên nói.
Cửu Dực bỗng nhiên bật cười, giọng cười kim loại bén nhọn xuyên qua tường lửa: “Ninh Cốc thú vị mà, nếu về sau cậu ta là lãnh tụ chủ thành, tôi sẵn sàng mang thung lũng lạc lối quy thuận chủ thành.”
“Cậu ấy có lẽ sẽ không muốn làm lãnh tụ gì đó đâu.” Liên Xuyên nói.
“Tại sao?” Cửu Dực nghĩ ngợi, “Không phải cậu ta muốn trở về quỷ thành đấy chứ? Đã lâu lắm rồi không có tin tức gì của quỷ thành, có thể đã…”
“Cậu ấy còn muốn xem thế giới chủ thành.” Liên Xuyên nói.
“Vậy à,” Giọng Cửu Dực nghe có tiếng thở dài, “Thực ra cũng không ngoài ý muốn, kẻ lữ hành Ninh Cốc.”
Giọt sương đã ở ngay phía trước, có thể tinh tường nhìn thấy rõ nét những sắc thái ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797126/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.