“Ninh Cốc!” Có người vỗ lên mặt cậu.
Ninh Cốc cảm thấy trong đầu mình trống rỗng, không biết mình đang ở nơi nào, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ninh Cốc!” Có người vả lên mặt cậu một vả.
Ninh Cốc mở mắt, mọi thứ trước mắt đều xoay tròn.
Ánh lửa, sương đen, và cả vài khuôn mặt…
Âm thanh xung quanh bắt đầu chảy vào tai cậu, từ xa lại gần.
Tiếng lách tách của lửa cháy, tiếng gào, âm thanh nổ mạnh.
Cuối cùng cậu cũng thấy rõ mấy khuôn mặt trước mắt, trưởng đoàn, Lôi Dự, Xuân Tam, Cửu Dực, cùng với mấy con dơi đang khiêng cậu.
Người mới vừa quăng một bạt tai lên mặt cậu hẳn là Cửu Dực, lúc nào có cơ hội cậu sẽ cho Cửu Dực chín cái bạt tai…
Chờ đã, đây là nơi nào?
Hoang nguyên sắt đen, con dơi… thung lũng lạc lối.
Cậu trở về rồi sao?
Những dòng code phát sáng đó đâu? Đường ống thông gió đâu? Khuôn mặt kia đâu?
Ninh Cốc bất chợt mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt đang thoảng qua trước mắt.
“Liên Xuyên.” Cậu gọi.
Những khuôn mặt trong tầm mắt cậu đều im lặng, sắc mặt nặng nề, không ai để ý tới cậu.
“Liên Xuyên đâu?” Cậu hỏi.
“Các anh đến đây thôi,” Cửu Dực lên tiếng, “Tôi thu xếp cho cậu ta xong thì sẽ ra ngoài, các anh dẫn hai đội nhẫn đen đi trước đi.”
“Liên Xuyên đâu?” Ninh Cốc lại hỏi, giọng nói rất khàn, chắc hẳn không ai nghe thấy lời cậu nói.
“Được,” Lôi Dự nói, “Chúng tôi áp sát thành giới trước, cắt bọn họ làm đôi, trưởng đoàn, người của các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797118/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.