Chương trước
Chương sau
“Đèn kéo quân?” Diệp Hi nở nụ cười, “Đèn kéo quân không đủ, đèn kéo quân quá nhỏ, đèn kéo quân quá chậm…”
Ninh Cốc nhìn vào người trông giống mình như đúc, nhưng cũng hoàn toàn xa lạ, không tìm thấy mảy may quen thuộc nào trước mặt, cậu không biết tiếp theo nên mình nên làm gì đây.
Chém đứt cánh tay này.
Cứ chém thế thôi là được?
Giết Diệp Hi, là sẽ kết thúc sao?
Nếu là như vậy…
Thời điểm kết thúc, thế giới còn đó không?
Thời điểm kết thúc, thế giới dừng lại tại đâu?
“Đây là ngân hà của tôi,” Diệp Hi nói, “Không có giới hạn, không có tận cùng, không có bắt đầu, không có kết thúc, không có thời gian, không có không gian… vô số chủ thành, xuất hiện ngẫu nhiên, phát triển ngẫu nhiên, chỉ có hủy diệt là tất nhiên.”
“Thế giới của anh,” Liên Xuyên nhìn thoáng qua cảnh ngoài cửa sổ, rồi quay đầu về nhìn Diệp Hi, “cuối cùng đã thế nào?”
Diệp Hi nhìn hắn, giọng nói trầm xuống: “Bóng đêm.”
“Giống như ở bên ngoài chủ thành sao?” Ninh Cốc hỏi.
“Không có gì cả,” Diệp Hi nói, “Bóng đêm, vô tận, trống rỗng, thế giới của tôi đã không còn tồn tại nữa, đã sớm không còn tồn tại nữa.”
“Trời xanh, cỏ xanh đó,” Ninh Cốc nói, “công viên, rạp chiếu phim…”
“Đó là ngày 7 tháng 10 năm 2030,” Diệp Hi nói, “Một thời điểm đã sớm không còn tồn tại, khoảnh khắc vài Diệp Hi trở thành không tồn tại nữa, một hình ảnh bị dừng hình, một thời khắc trong đầu óc.”
“Tất cả đều chỉ nằm trong một suy nghĩ.” Liên Xuyên nói.
“Đúng vậy.” Diệp Hi gật đầu.
“Chúng tôi chỉ nằm trong một suy nghĩ của Diệp Hi,” Liên Xuyên nói rất chậm, “Chúng tôi không phải một đám vật thí nghiệm, cũng không phải một nhóm số liệu, chúng  tôi chỉ là… nuối tiếc của một người đã chết từ lâu trong một thế giới đã biến mất.”
“Là chấp niệm,” Diệp Hi nói, “Đau đớn, tuyệt vọng, sợ hãi, không cam lòng, bất lực, tất cả những chấp niệm đó.”
“Cho nên tinh thần lực mới quan trọng như vậy ở chủ thành,” Liên Xuyên nói, “Bởi vì đó là nền tảng của mọi thế giới.”
“Có lẽ vậy,” Diệp Hi nói, “Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, đau đớn trên tinh thần sẽ vượt xa những thứ khác.”
“Nếu đây là thế giới do anh sắp đặt, chấp niệm của anh…” Ninh Cốc nói.
“Là của Diệp Hi.” Diệp Hi nói.
“Tôi không quan tâm là của ai!” Ninh Cốc cất cao giọng, “Của ai cũng được! Tóm lại chính là mấy người phân liệt các anh.”
Diệp Hi không nói gì, chỉ nhìn cậu.
“Tại sao còn cần đến nhân viên quản lý?” Ninh Cốc nói, “Giết thì giết thôi, moi não ra làm gì? Vì sao nhân viên quản lý lại phải để chúng tôi lựa chọn, chúng  tôi còn chẳng phải số liệu, lựa chọn cái quái gì đây?”
“Để cho bọn họ nhìn thấy thứ tôi đã nhìn thấy, nghe thấy thứ tôi đã nghe thấy, cảm nhận được cảm thụ của tôi,” Diệp Hi nói, “Tất cả những gì bọn họ mang tới cho tôi, bọn họ đều phải tự mình nếm trải một lần.”
Đây là điều duy nhất chúng tôi có thể làm vì các anh.
Liên Xuyên nghĩ tới câu nói này của Tiểu Hồng.
Lựa chọn.
Lựa chọn không phải do Diệp Hi đưa ra, lựa chọn là do nhân viên quản lý đưa ra.
Giãy giụa duy nhất mà nhân viên quản lý có thể đi ngược lại ý chí của Diệp Hi, chính là để mỗi một người nhìn thấy bọn họ, có cơ hội đưa ra lựa chọn.
Lựa chọn kết thúc thế giới của Diệp Hi, hay là tiếp tục.
“Muốn lựa chọn không?” Diệp Hi hỏi, chậm rãi lùi về sau.
“Lựa chọn cái gì?” Ninh Cốc hỏi.
“Nhân viên quản lý cho các anh lựa chọn,” Diệp Hi nói, “Nhưng tôi có thể cho các anh một cơ hội trải nghiệm, chưa từng có ai đến nơi này, chưa từng có ai gặp được bất cứ Diệp Hi nào, cho nên tôi có thể cho anh một cơ hội trải nghiệm.”
Lời Diệp Hi có gì đó không đúng lắm, từ “các anh” biến thành “anh”.
Từ “anh” này, là đang chỉ ai?
Bốn bề bắt đầu mất đi màu sắc, chữ viết trên bức tường ngoài hành lang mất đi màu sắc, cửa sổ mất đi màu sắc, Diệp Hi trước mắt cũng dần dần mất đi màu sắc, ngay cả ngọn lửa đang rực cháy hừng hực bên ngoài cửa sổ cũng mất đi màu sắc.
Tất cả đều bị hút hết màu sắc đi, chỉ còn lại một loại màu vàng trong suốt, hơi tối, rồi lại mang theo cảm giác hít thở không thông.
Cũ kỹ mà tuyệt vọng.
Ninh Cốc không biết đây là “trải nghiệm” như thế nào, nhưng đi tới một bước này, cậu đã không quan tâm phía trước là gì nữa, chỉ cần… cậu quơ tay sang bên cạnh.
Không chạm được vào tay Liên Xuyên.
Quay phắt đầu sang, cậu phát hiện Liên Xuyên cũng giống như mọi thứ xung quanh mình, cũng đang bị hút hết màu sắc đi, chỉ còn sót lại màu vàng tạo cảm giác hít thở không thông, phảng phất như đã trôi qua cả vạn năm này.
Giữa cơn khiếp sợ, cậu khua tay tới tóm lấy người Liên Xuyên, nhưng lại chẳng chạm được gì.
“Liên Xuyên!” Ninh Cốc hét to.
Liên Xuyên giống như một hình ảnh bị ấn tạm dừng, đã không còn bất cứ đáp lại nào nữa.
“Anh!” Ninh Cốc quay đầu đi chỉ vào Diệp Hi, “Anh đã làm gì!”
“Anh ta không tồn tại,” Giọng Diệp Hi vang tới từ nơi nào đó không rõ, “Tất cả đều không tồn tại, chỉ có anh, anh là phóng chiếu của Diệp Hi…”
“Phóng chiếu cái gì!” Ninh Cốc quát to, Diệp Hi trước mắt đã trở nên giống với Liên Xuyên, đã biến thành một hình ảnh không màu bị ấn tạm dừng, không hề có bất cứ phản ứng gì với lời nói của cậu.
“Liên Xuyên!” Ninh Cốc lại quay đầu về trước mặt Liên Xuyên, cẩn thận giơ tay lên, chậm rãi duỗi về phía mặt Liên Xuyên, “Liên Cẩu?”
Tay xuyên qua mặt Liên Xuyên, thậm chí còn không thể cảm nhận được một tia ấm áp nào.
Cậu nhìn thấy ngón tay đang run lên của mình cứ xuyên thẳng qua thân thể Liên Xuyên như vậy, một lần, rồi hai lần.
“Hủy bỏ!” Ninh Cốc quay mặt về phía Diệp Hi, điên cuồng khua tay về phía hình ảnh của anh ta, còn đạp vài phát, cứ thế đạp hụt, đạp cho đùi cậu cũng nhói đau.
“Hủy bỏ! Tôi không trải nghiệm!” Ninh Cốc hét to, “Diệp Hi! Diệp Hi Hi! Diệp cái gì…  tôi không trải nghiệm! Hủy bỏ!”
Xung quanh chỉ là một mảng yên tĩnh, ngoại trừ giọng nói của mình, cậu hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác nữa.
“Liên Xuyên,” Ninh Cốc đi trở về trước mặt Liên Xuyên, cảm giác giọng nói của mình cũng đã run lên, “Liên Xuyên, anh có nghe thấy không?”
“Betelgeuse,” Ninh Cốc nhìn sâu vào hai mắt Liên Xuyên, tầm mắt của Liên Xuyên đang dừng lại tại một nơi nào đó sau lưng cậu, mà cậu vẫn không thể nào tìm ra được tiêu cự, “Thức tỉnh.”
“Betelgeuse, thức tỉnh!”
“Betelgeuse! Thức tỉnh!”
“Betelgeuse!” Ninh Cốc hét to, “Thức tỉnh! Thức tỉnh! Thức tỉnh!”
Trong thế giới mất đi hết mọi sắc thái, dường như chỉ còn âm thanh của một mình cậu.
Tuyệt vọng mà cô đơn.
Ninh Cốc đứng yên bên cạnh Liên Xuyên thật lâu.
Có lẽ cũng không phải thật lâu.
Không có thời gian.
Thời gian cũng không tồn tại.
Mình cũng không tồn tại.
“Liên Xuyên,” Ninh Cốc khịt mũi một cái, sờ lên mặt mình, sờ thấy nước mắt, cậu cảm thấy hơi mất mặt, liền nhấc tay chùi nước mắt lên ống tay áo, “Anh chờ tôi một lúc, tôi ra ngoài đi một vòng, nhìn thử xem có gì khác không.”
“Chờ tôi đấy,” cậu đi về phía cửa sổ hai bước, rồi dừng chân quay đầu trở về nhìn Liên Xuyên, “Anh mà quay lại rồi thì nhớ gọi,  nếu như tôi không nghe thấy thì anh cứ đi ra ngoài chờ tôi, anh chắc chắn sẽ tìm được tôi, anh lợi hại như vậy mà…”
Ninh Cốc nhảy qua cửa sổ ra ngoài.
Hạ xuống trong sân bệnh viện.
Ngọn lửa rực cháy trước đó cũng như thể đã bị tạm dừng ở một thời khắc nào đó.
Ninh Cốc đi đến phòng đăng ký, nhìn thấy cuốn sổ đăng ký trên bàn, đã bị đốt cháy mất một nửa.
Mở ra trang cuối cùng bị thiêu đốt mất một nửa, vẫn còn dư lại ngày tháng mà cậu và Liên Xuyên nhìn thấy trước đó, 2030.10.7.
Cậu duỗi tay sờ nhẹ lên con số, đầu ngón tay xuyên qua trang giấy, xuyên qua mặt bàn, nhè nhẹ xẹt qua.
Đi ra khỏi cánh cổng bệnh viện, cả thế giới đều yên ắng, bao phủ trong một màu vàng trống rỗng.
Như thể có ai đó đã dùng một miếng giấy nhựa thật lớn màu vàng trùm lên bên ngoài thế giới, lúc ánh mặt trời chiếu vào, những màu sắc khác đều bị hút hết đi.
Cảnh tượng này còn khiến người ta tuyệt vọng hơn cả đêm đen.
Ninh Cốc đứng trên đường cái, không biết mình muốn đi đâu, nên làm gì.
Cậu thà đứng giữa sương đen ở quỷ thành, đứng giữa gió lạnh, đứng giữa bóng đêm vô tận.
Cậu xoay người, bắt đầu đi theo một hướng về phía trước, đi mãi đi mãi về phía trước.
Xuyên qua những căn nhà đã hư hại, xuyên qua đám lửa lớn, xuyên qua mặt hồ, xuyên qua những tảng lớn bụi hoa…
Cậu không biết cái được gọi là trải nghiệm này cần phải trải nghiệm trong bao lâu, đằng nào thì thời gian cũng không tồn tại.
6000 bước.
Cậu đếm.
Lại thêm 6000 bước.
Trước sau cậu vẫn không hề đi ra khỏi khu vực có bệnh viện An Khang và công viên Sa Hồ này, lặp đi lặp lại, không ngừng đi rồi về lại chỗ cũ.
Nếu như đây là ký ức của Diệp Hi, một ý nghĩ của Diệp Hi, có lẽ vì một nguyên nhân nào đó, cả đời anh ta đều không hề rời khỏi khu vực này, không hề đi sang khu vực khác, dù là ảnh tĩnh của khoảnh khắc cuối cùng của thế giới.
Đều chỉ có điểm này.
Thế giới rộng lớn như vậy, tốt đẹp như vậy, sáng ngời như vậy, nhiều màu sắc như vậy, cuối cùng cũng đã không còn nữa.
Thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy.
Tuyệt vọng.
Ninh Cốc như thể đột nhiên hiểu ra được lời Cửu Dực nói, bầu trời xanh bị đặt bên trong quan tài, là tuyệt vọng.
Nếu như chưa từng nhìn thấy, thế giới sẽ chỉ là chính nó.
Thấy rồi mà lại vĩnh viễn không thể nào có được, thế giới sẽ là tuyệt vọng.
Ninh Cốc quay về bệnh viện.
Liên Xuyên vẫn đang đứng ở hành lang, không có bất kỳ thay đổi nào.
Ninh Cốc đứng phía trước mặt hắn.
“Tôi sẽ mang anh trở về,” Ninh Cốc nói, “Cho dù chỉ là một ảo cảnh, một thế giới đã không còn tồn tại nữa, đó cũng là nơi chúng ta đã từng sống.”
“Chém đứt cánh tay kia, có lẽ sẽ làm tất cả đều biến mất,” Ninh Cốc nói, “Vậy thì không chém, tôi muốn tồn tại vĩnh viễn, nếu như có lối thoát, tôi sẽ tìm được lối thoát, nếu như không có lối thoát, chính tôi sẽ là lối thoát, tôi muốn sống ở mỗi một chủ thành tôi đi qua, mỗi một nơi tôi từng sống đều là minh chứng cho sự tồn tại của tôi.”
“Diệp Hi,” Ninh Cốc ngẩng đầu lên, “Anh nghe thấy không?”
“Mỗi một chủ thành đều có phóng chiếu của anh,” Ninh Cốc nói, “Nhưng người có thể nhìn thấy anh, chỉ có tôi.”
“Tôi không phải phóng chiếu gì cả, tôi chính là biến số đó, tôi tên Ninh Cốc, tôi sẽ sống qua mỗi một đời chủ thành, tôi nhất định sẽ xuyên qua mỗi một lần hủy diệt, thế giới của anh đã không còn nữa rồi, thế giới của tôi sẽ mãi còn đó.”
Liên Xuyên có thay đổi.
Xung quanh cũng thay đổi theo.
Màu vàng trong suốt đè ép đã chậm rãi rút đi, biến thành màu xám loang lổ.
Tiếp đó, cả thế giới giống như thể những mảng tường cũ kỹ, bắt đầu chậm rãi tróc ra.
Những nơi đã tróc, đều là màu đen.
Ninh Cốc đứng im, vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào Liên Xuyên đang chậm rãi tróc ra rồi biến mất giữa bóng đêm.
Khi đêm đen hoàn toàn bao lấy Ninh Cốc, cậu cảm thấy mình như đang lơ lửng giữa không trung.
Nhưng trong tay lại dần dần có cảm giác.
Cậu lập tức nắm chặt tay lại.
Trong lòng bàn tay lập tức lan đến đáp lại.
Động tác nắm ngược lại quen thuộc của Liên Xuyên khiến cho cậu lập tức cảm giác nước mắt mình đang trào ra khỏi khóe mắt.
“Liên Cẩu?” Cậu nhẹ nhàng gọi.
“Ừ.” Liên Xuyên đáp lại.
Ninh Cốc không nói gì nữa, cậu nghiêng người đi, bất chợt quay sang bên cạnh ôm lấy Liên Xuyên.
“Là anh đúng không?” Giọng cậu run lên.
“Đúng.” Liên Xuyên vỗ lên lưng cậu.
“Anh đi đâu thế?” Ninh Cốc siết chặt vòng tay ôm.
“Tôi không đi đâu cả,” Liên Xuyên nhỏ nhẹ nói, “Làm sao vậy?”
“Tôi không biết,” Ninh Cốc nói, “Tôi không tìm thấy anh, tôi suýt nữa thì đã cả đời không tìm thấy anh nữa rồi, không, suýt nữa đã mãi mãi không tìm thấy anh nữa rồi.”
“Là vì không tìm thấy đường à?” Liên Xuyên hỏi, “Về rồi hỏi xin Cửu Dực ít não đi, đằng nào gã cũng không cần lắm.”
Ninh Cốc ngây người, rồi bỗng nhiên bật cười, cười tới mức suýt nữa không thở ra hơi.
“Giờ chúng ta đang ở đâu?” Ninh Cốc cười mãi một lúc mới nhớ ra hỏi một câu.
Hiện tại, cậu và Liên Xuyên đang lơ lửng giữa bóng tối như vậy, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Nhưng kể cả là như vậy, chỉ cần biết rằng Liên Xuyên đang ở ngay bên mình, cậu sẽ cảm thấy chẳng có gì đáng sợ, thậm chí còn có thể quên đi hoàn cảnh xung quanh.
“Không biết,” Liên Xuyên nói, “Chắc vẫn đang ở trong ý thức của Diệp Hi, nếu cậu là phóng chiếu của anh ta trong những thế giới đó, hẳn sẽ nhìn thấy nhiều hơn…”
“Cái bóng của tôi có thể nhìn thấy tôi không?” Ninh Cốc hỏi.
“Tôi không biết.” Liên Xuyên trả lời.
“Nếu như cái bóng của tôi đứng trước mặt tôi,” Ninh Cốc nói, “Anh ta có còn là bóng của tôi nữa không?”
Liên Xuyên không nói gì.
“Nếu như phu dọn đường muốn hủy diệt tất cả,” Ninh Cốc nói, “Tôi giết phu dọn đường, thế giới sẽ còn hủy diệt nữa không?”
Liên Xuyên đưa tay sờ lên mặt Ninh Cốc.
“Sao vậy?” Ninh Cốc áp mặt vào lòng bàn tay hắn.
“Mới vừa rồi cậu nhìn thấy gì?” Liên Xuyên hỏi, “Không giống cậu nữa rồi.”
“Truất đúng không?” Ninh Cốc hỏi.
“……Lại giống rồi.” Liên Xuyên nói.
Ninh Cốc nở nụ cười, rồi xoa lên lưng Liên Xuyên: “Anh thì lại không thay đổi gì cả, vẫn là Liên Xuyên.”
Bóng đêm vẫn còn đó.
Ninh Cốc vài lần đã vươn tay ra bên cạnh thăm dò, muốn sờ thử xem có những thứ khác hay không, nhưng không hề có gì cả.
“Đây rốt cuộc là nơi nào?” Ninh Cốc hỏi.
“Đây có thể là cuối cùng.” Liên Xuyên nói.
“Cuối cùng gì?” Ninh Cốc không hiểu.
“Ý thức cuối cùng của Diệp Hi,” Liên Xuyên nói, “Tất cả đều đã biến mất, không còn thời gian, không còn không gian.”
“Ý anh là chúng ta sẽ bị lơ lửng mãi mãi ở đây như vậy?” Ninh Cốc nói.
“Cũng có khả năng này,” Liên Xuyên nói, “Không phải lơ lửng ở đây, là dừng lại ở đây, tất cả mọi thứ, đều dừng lại.”
“Không phải,” Ninh Cốc nói, “Không phải, chúng ta vẫn còn tồn tại, chúng ta có thể nói chuyện, có thể suy nghĩ, chỉ cần chúng ta vẫn còn, thì vẫn sẽ hướng về phía trước.”
Liên Xuyên lại đưa tay lên xoa gáy cậu.
“Làm gì đấy!” Ninh Cốc cao giọng.
“Mới vừa rồi cậu rốt cuộc đã nhìn thấy gì?” Liên Xuyên hỏi.
Ninh Cốc im lặng trong chốc lát, rồi thở dài khe khẽ: “Vừa nãy toàn bộ thế giới chỉ có một mình tôi, mọi thứ, bao gồm cả anh và Diệp Hi, đều đã biến thành ảnh chụp, rất cũ kỹ, ố vàng.”
“Vậy à,” Liên Xuyên nói, “Đó hẳn là giây cuối cùng.”
“Cực kỳ… tuyệt vọng,” Ninh Cốc cúi đầu, gác cằm lên vai Liên Xuyên, “Diệp Hi nói, tất cả đều không tồn tại, anh cũng không tồn tại…  tôi mới nghĩ, nếu như tôi lựa chọn chém đứt cánh tay cầm đèn kéo quân, cuối cùng liệu sẽ là như vậy sao, ở lại “giây cuối cùng” vĩnh viễn không thoát ra được.”
“Có lẽ, cho nên lựa chọn nhân viên quản lý đưa ra,” Liên Xuyên nói, “chính là như vậy, cậu lựa chọn trở về thế giới vĩnh viễn giãy giụa không ngừng hủy diệt, hay lựa chọn kết thúc tất cả, trở về “giây cuối cùng”.”
“Cơ hội nhân viên quản lý cho,” Ninh Cốc nói, “Không phải Diệp Hi cho, đúng không?”
“Đúng vậy,” Liên Xuyên nói, “Diệp Hi chưa bao giờ cho chúng ta cơ hội lựa chọn.”
“Xưa nay anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình sẽ nhìn thấy người đến từ những ngân hà hủy diệt của anh ta như chúng ta,” Ninh Cốc nói, “Nếu như tôi không lựa chọn thì sao? Cả hai tôi đều không chọn, có con đường nào khác không?”
“Nếu như thời gian không tồn tại,” Liên Xuyên nói, “Thì cũng sẽ không có tương lai và quá khứ.”
“Nói tiếng người.” Ninh Cốc nói.
“Chúng ta hoàn toàn không cần đi về phía trước,” Liên Xuyên nói, “Chúng  ta có thể quay trở về, giết phu dọn đường, không có lối thoát, thì sáng tạo ra một lối thoát.”
“Tôi chính là lối thoát.”
“Cậu chính là lối thoát.”
Bên cạnh hai người, nơi xa xuất hiện một điểm sáng.
Lúc Ninh Cốc quay đầu sang nhìn, một điểm sáng đã biến thành hai điểm, ba điểm…
Như những ngôi sao.
Không biết là bọn họ đang di chuyển về phía đó, hay là những điểm sáng đó đang bay về phía này, cả một mảng sáng chậm rãi lớn lên.
Khi điểm sáng đầu tiên xuất hiện trở nên to bằng lòng bàn tay, có thể nhìn thấy thứ gì đó đang đung đưa giữa mảng sáng.
Đến khi lại gần hơn một chút, bọn họ nhìn rõ thứ đang đung đưa giữa vầng sáng, là bóng một người.
“Tôi muốn gặp nhân viên quản lý.”
Ninh Cốc nghe thấy giọng nói của mình.
“Chìa khóa bí mật.”
“EXIT.”
“Anh là ai?”
“Tôi đã nói, tôi sẽ sống ở mỗi một đời chủ thành, thế giới của tôi tồn tại mãi mãi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.