“Đèn kéo quân?” Diệp Hi nở nụ cười, “Đèn kéo quân không đủ, đèn kéo quân quá nhỏ, đèn kéo quân quá chậm…”
Ninh Cốc nhìn vào người trông giống mình như đúc, nhưng cũng hoàn toàn xa lạ, không tìm thấy mảy may quen thuộc nào trước mặt, cậu không biết tiếp theo nên mình nên làm gì đây.
Chém đứt cánh tay này.
Cứ chém thế thôi là được?
Giết Diệp Hi, là sẽ kết thúc sao?
Nếu là như vậy…
Thời điểm kết thúc, thế giới còn đó không?
Thời điểm kết thúc, thế giới dừng lại tại đâu?
“Đây là ngân hà của tôi,” Diệp Hi nói, “Không có giới hạn, không có tận cùng, không có bắt đầu, không có kết thúc, không có thời gian, không có không gian… vô số chủ thành, xuất hiện ngẫu nhiên, phát triển ngẫu nhiên, chỉ có hủy diệt là tất nhiên.”
“Thế giới của anh,” Liên Xuyên nhìn thoáng qua cảnh ngoài cửa sổ, rồi quay đầu về nhìn Diệp Hi, “cuối cùng đã thế nào?”
Diệp Hi nhìn hắn, giọng nói trầm xuống: “Bóng đêm.”
“Giống như ở bên ngoài chủ thành sao?” Ninh Cốc hỏi.
“Không có gì cả,” Diệp Hi nói, “Bóng đêm, vô tận, trống rỗng, thế giới của tôi đã không còn tồn tại nữa, đã sớm không còn tồn tại nữa.”
“Trời xanh, cỏ xanh đó,” Ninh Cốc nói, “công viên, rạp chiếu phim…”
“Đó là ngày 7 tháng 10 năm 2030,” Diệp Hi nói, “Một thời điểm đã sớm không còn tồn tại, khoảnh khắc vài Diệp Hi trở thành không tồn tại nữa, một hình ảnh bị dừng hình, một thời khắc trong đầu óc.”
“Tất cả đều chỉ nằm trong một suy nghĩ.” Liên Xuyên nói.
“Đúng vậy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797108/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.