*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Hi mỉm cười đi về phía bọn họ, Liên Xuyên kéo Ninh Cốc lùi về phía sau vài bước.
Diệp Hi cũng dừng lại: “Sao vậy? Đừng sợ, tôi chỉ…”
“Anh là ai?” Liên Xuyên hỏi.
“Anh mới vừa nói anh ta tên là Diệp Hi xong.” Ninh Cốc tiến đến nói nhỏ vào tai hắn.
Diệp Hi không nói gì, chỉ nhìn bọn họ.
“Anh không phải Diệp Hi,” Liên Xuyên nói, “Anh ta đang ở trong căn phòng đó, không ra ngoài được, anh là ai.”
“Căn phòng?” Diệp Hi có vẻ hơi mông lung, một lúc sau mới như thể chợt hiểu ra, “Anh gặp anh ta rồi cơ à?”
Liên Xuyên không trả lời câu hỏi này, chỉ lặp lại một lần nữa: “Anh là ai.”
“Tôi là Diệp Hi,” Diệp Hi ngẫm nghĩ, “Nên nói thế nào với anh bây giờ nhỉ?”
“Nói thẳng,” Ninh Cốc nói, “Nói tiếng người.”
“Gọi tôi là Diệp Hi Hi đi.” Diệp Hi nói.
“Anh có quan hệ gì với Diệp Hi?” Liên Xuyên hỏi.
“Cùng một người,” Diệp Hi Hi xoay người đi, “Nhưng lại cũng không phải cùng một người, tôi nhỏ hơn anh ta vài tuổi… Lại đây đi, muốn tham quan một lúc không?”
“Anh ta nói gì thế?” Ninh Cốc hỏi.
“Không hiểu.” Liên Xuyên nói.
“Chỉ số thông minh của anh mà cũng không hiểu?” Ninh Cốc thoáng ngỡ ngàng.
“… Chỉ số thông minh của tôi có lẽ không cao như cậu tưởng rồi,” Liên Xuyên nói, “Cứ đi cùng anh ta đi đã, nhìn thử xem sao ở đây lại như vậy.”
“Được.” Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797107/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.