Vầng sáng bạc trên đầu ngón tay Ninh Cốc dần dần tỏa rộng ra, ngoài rìa đã chạm tới mặt nạ Cửu Dực.
“Không thể lấy cái mặt nạ này xuống được,” Cửu Dực nói, “Tôi không lừa cậu.”
“Vì sao?” Ninh Cốc nhìn gã, “Lấy xuống thì anh chết à.”
“Biết đâu lại thế,” Cửu Dực nói, “Tôi không chắc nữa, tôi chỉ có thể khẳng định sẽ có chuyện không hay xảy ra.”
“Nói rõ ràng vào.” Ninh Cốc nói.
“Không nói rõ được,” Cửu Dực nói, “Tôi không nhớ rõ, rất nhiều chuyện tôi chỉ có một ấn tượng mơ hồ, tốt, hoặc là không tốt, có thể, hoặc là sợ hãi.”
“Sao anh lại giống như Liên Xuyên vậy,” Ánh sáng trên đầu ngón tay Ninh Cốc dừng lại, “Anh cũng là thể thí nghiệm đi đầu à?”
“Không phải,” Cửu Dực nói, “Tôi là con dơi.”
Ninh Cốc có thể khẳng định, cho dù thật sự không có não đi nữa, chắc chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chỉ số thông minh của Cửu Dực.
Quái vô não này đã dẫn dắt thung lũng lạc lối chống lại chủ thành nhiều năm như vậy, bao năm như vậy linh cẩu vẫn không thể đặt chân vào thung lũng lạc lối dù chỉ một bước, quái vô não thậm chí còn có thể âm thầm hợp tác với chủ thành, đổi lấy vật tư sinh tồn…
Cửu Dực thoạt nhìn điên điên khùng khùng, nhưng cũng không ngốc.
Cậu không thể tin vào lời Cửu Dực nói được, dù Cửu Dực hiện giờ trông hết sức chân thành điềm nhiên.
Lúc biết rằng mình chỉ là thể thí nghiệm đi đầu, Liên Xuyên còn có thể giữ cho mặt mình bình tĩnh không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797101/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.