Không còn khoang ngủ, Liên Xuyên không thể ngủ một giấc là khôi phục trở về trạng thái cũ được nữa, cái vòng đen chứa năng lực của Lâm Phàm trên cổ thật ra cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng nếu như không lấy thiết bị hạn chế sau gáy xuống, hắn sẽ trở thành một bộ máy vĩnh viễn không được sạc đầy điện. Bởi vì không tìm ra được phương hướng giải mật mã trên bề mặt viên bi kim loại, Liên Xuyên liền ngủ một giấc, từ khi hắn tỉnh lại cho tới bây giờ, Ninh Cốc vẫn luôn đứng bên ngoài căn nhà của chú Điên, đã đứng được hơn một tiếng. Ninh Cốc có lẽ không định cho hắn cùng đi tới kho ngầm tìm chú Điên, cho nên mới vội vàng muốn tìm được phương pháp khống chế năng lực của mình. Có vẻ không được dễ lắm. Liên Xuyên có thể nhìn qua khe cửa thấy cậu vẫn luôn giơ cao tay trái, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, ngón út thay phiên chỉ lên trời, cũng dựng ngón cái rất nhiều lần, nhưng không một lần nào thành công. Liên Xuyên muốn nhắc nhở cậu rằng mấu chốt có vẻ không phải là ngón tay nào… Nhưng nghĩ lại xong vẫn không mở miệng, dù sao thì thời gian Ninh Cốc vật lộn càng dài, hắn sẽ có càng nhiều thời gian để hồi phục. Hai tiếng sau, Ninh Cốc vung vẩy hai tay đi vào nhà, mặt mày phẫn nộ. Liên Xuyên nhắm mắt lại giả vờ ngủ. “Đừng có giả vờ,” Ninh Cốc nói, “Khu công sự có người hô một tiếng thôi anh cũng nghe thấy được, tôi tạo ra tiếng động to tới vậy mà anh lại không tỉnh?” “Nếu là khu công sự thì không nghe thấy thật, xa quá.” Liên Xuyên mở mắt ra. “Nếu thật sự giống như lời anh nói,” Ninh Cốc vẫn đang mặt mày phẫn nộ, “Tôi biết vì sao cha mẹ tôi lại dùng tôi như cái két sắt rồi, liệu có phải là ngay từ đầu bọn họ đã biết tôi sẽ không khống chế được năng lực của mình không?” “Tôi không biết.” Liên Xuyên nói. “Thôi,” Ninh Cốc ngồi xuống bàn, lấy hòn bi kim loại ra, cúi đầu xem, “Tôi nghỉ ngơi một lúc rồi đi, có một số việc không nên nghĩ quá nhiều, càng cảm thấy cần phải chuẩn bị cho tốt, sẽ càng không thể nào chuẩn bị tốt được.” “Lâm Phàm có rất nhiều sách,” Liên Xuyên nói, “Có lẽ ông ta sẽ biết phải giải mật mã này như thế nào.” “Tôi không tin bọn họ,” Ninh Cốc nói, “Cả ba người bọn họ đều đang giấu tôi chuyện gì đó.” Liên Xuyên không nói gì, hắn cũng không cảm thấy xa lạ với cảm giác này. “Thực ra tôi không hận bọn họ,” Ninh Cốc nhìn hòn bi, “Tôi nghĩ rồi, nếu thật sự chỉ là coi tôi là vật chứa, vậy thì bọn họ không cần để cho tôi lớn lên như một con người làm gì cả, tuy không cho tôi đến chủ thành, nhưng ở đây tôi vẫn có cha chú, có bạn bè, có kẻ thù, gây chuyện sinh sự đánh nhau ẩu đả đều làm không hề ít, giống tất cả những kẻ lữ hành khác.” “Ừ.” Liên Xuyên đáp. “Chẳng qua, mỗi người bọn họ đều có con đường phải đi, cho nên mới lựa chọn giấu giếm… Bọn họ đều là những kẻ lữ hành chân chính, có thể kề vai chiến đấu, cũng có thể đường ai nấy đi,” Ninh Cốc nói xong liền im lặng mất một lúc, “Tôi cũng giống như vậy, tôi cũng là kẻ lữ hành chân chính.” “Cậu có dự định gì?” Liên Xuyên hỏi. “Tôi muốn làm rõ tất cả những chuyện không ai cho tôi đáp án,” Ninh Cốc nói, “Hiện giờ không có ai ngăn cản tôi nữa, tôi muốn đi đâu thì đi đó, muốn làm gì thì làm đó.” Muốn đi đến kho ngầm thì sẽ đi đến kho ngầm. …Cũng không hẳn là vậy. Cả một ngày sau, Ninh Cốc mới một lần nữa đứng bên ngoài Vịnh Lưỡi. Liên Xuyên muốn đi theo cậu, với trạng thái đừng nói tới khống chế năng lực, ngay đến năng lực không khống chế được cũng không thể kích phát hiện nay, muốn bỏ Liên Xuyên lại thật sự là chuyện không thể, chỉ có thể ở lại trong nhà chú Điên thêm một ngày, cho Liên Xuyên có thêm một ngày để hồi phục. “Liệu bọn họ có còn đang ở kho ngầm không?” Ninh Cốc đi vào vùng sương mù dày đặc đang không ngừng vang lên tiếng tia lửa điện nổ ầm ầm. Hiện tại, chỗ tốt duy nhất là bình chiếu sáng đã không còn là nguồn sáng duy nhất nữa, tia lửa điện xung quanh còn sáng hơn cả bình chiếu sáng, tuy sương mù vẫn không tan đi như cũ. “Còn có chỗ nào khác để di dời những người đó tới sao?” Liên Xuyên hỏi. “Không biết,” Ninh Cốc nói, “Tôi sống ở đây hai mươi hai năm, cũng chỉ phát hiện ra được kho ngầm, không dám đi ra xa hơn.” “Đừng quá lo lắng cho Đinh Tử,” Liên Xuyên nói, “Nếu như cậu ta là một trong những người đó, chú Điên sẽ biết.” “Chú Điên trông cũng không đáng tin,” Ninh Cốc nói, “Nếu chú Điên thật sự sống không chỉ một đời chủ thành… vậy thì chắc chắn còn giảo hoạt hơn nhiều mấy người trưởng đoàn.” Dân bản địa không ở xung quanh, Liên Xuyên hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ động tĩnh gì của dân bản địa. Bọn họ đã trốn đi đâu? Bên trong màn sương mù dày đặc này còn gì nữa? “Hôm đó tại sao anh lại không giết Lão Quỷ?” Ninh Cốc cúi đầu nhìn xuống dưới chân, “Betelgeuse giết Lão Quỷ không thành vấn đề chứ?” “Giữ lại ông ta vẫn còn có tác dụng, ông ta biết rất nhiều chuyện,” Liên Xuyên nói, “Vả lại…” “Vả lại gì?” Ninh Cốc quay đầu sang nhìn hắn. “Dù sao cũng là kẻ lữ hành đã cùng mấy người trưởng đoàn chiến đấu từ chủ thành tới tận đây,” Liên Xuyên nói, “Chỉ cần không gây thương tổn tới người là được, Lý Hướng còn bảo ông ta chạy.” Ninh Cốc thở dài khe khẽ: “Sống chết có nhau.” Xung quanh khe nứt ở kho ngầm vẫn là cảnh tượng trước đó, bức tường tia lửa điện đã chặn hết mọi con đường, bọn họ vòng đến đường hầm mà ngày đó Lão Quỷ được dân bản địa cứu đi. Vốn đã cho rằng, đường hầm có thể đã bị tia lửa điện chiếm cứ một lần nữa, phải tìm một nơi khác để đi vào, mà không ngờ tới còn chưa đi tới đúng vị trí, đã nhìn thấy bên trên cái khe có đặt một tảng sắt đen thật lớn. Tia lửa điện bị tảng sắt chặn lại bắn tóe ra từ hai bên, chừa lại một không gian đủ để hai ba người đi qua ở giữa. Ninh Cốc không do dự, nhảy qua chỗ hổng. Lúc hạ xuống đất, dưới chân dẫm phải thứ gì đó, kêu “rắc” một tiếng. Cậu cúi đầu, nhìn thấy một cái hộp sắt nhỏ bị giẫm bẹp. Đây là một thứ rất hay gặp ở quỷ thành, dùng để đựng các vật phẩm nhỏ, rất nhiều kẻ lữ hành đều có nó trên người. Cậu nhặt hộp lên, mở ra nhìn, bên trong chỉ có một cái nhẫn nho nhỏ. “Đây là…” Ninh Cốc lấy nhẫn ra giơ tới trước mặt, “Đây là quà cưới trước kia Lý Hướng tặng cho mấy kẻ lữ hành…” “Có người.” Liên Xuyên bên cạnh cậu đột nhiên nói một câu. Lúc Ninh Cốc nghe thấy hai chữ này, cậu lại không chờ được cảm giác cổ bị thít chặt khi Liên Xuyên đột nhiên kéo cậu tránh đi. Cậu không nghĩ nhiều, hơi khom người về phía trước theo bàn năng, tay trái giơ lên. Khi mới vừa có thể nhìn thấy dòng chảy loạn của sương mù bị sóng khí ngược chiều gió cuốn lên, ánh sáng vàng trên đầu ngón tay cậu đã chiếu qua. Trong gió có người hừ một tiếng rất trầm thấp, như thể bị bắn trúng. Ninh Cốc kinh sợ, nhưng vẫn duy trì được tư thế ngả người về phía trước như trước đó, thậm chí tay trái vẫn đang giơ cao giữa không trung chưa rút về. “Tôi đã làm gì?” Cậu hạ thấp giọng nói. Liên Xuyên nhìn cậu, không nói gì, vọt về phía trước. Dòng xoáy loạn đã biến mất, có bóng người kích phát đợt công kích thứ hai từ bên trong sương mù. Liên Xuyên nghiêng người giữa không trung, trước khi công kích ập tới, hắn đã đến được trước mặt người này, ngón tay đằn lên yết hầu. “Ặc…” Người này phát âm thanh vụn vỡ đầy chật vật. “Chú Điên?” Giọng nói bàng hoàng của Ninh Cốc vang lên từ sau lưng. Liên Xuyên buông lỏng tay. “Ninh Cốc?” Chú Điên cũng hơi ngạc nhiên, “Vừa rồi là mày à?” “Đúng.” Ninh Cốc đã đi tới. “Thật sự là mày,” chú Điên lui lại phía sau vài bước, quan sát cậu từ trên xuống dưới, “Cuối cùng mày vẫn…” “Vẫn gì?” Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào chú Điên. “Mày còn chạy đến đây làm gì nữa!” Chú Điên lấy lại tinh thần, “Người này là ai đây?” “Liên Xuyên,” Ninh Cốc nói, “linh cẩu máu lạnh vô tình giết người như ngóe của chủ thành, chú không nhận ra hả?” Chú Điên liếc mắt nhìn Liên Xuyên: “Chú cũng chưa nhìn thấy bao giờ, từ sau khi tới quỷ thành chú chưa bao giờ về chủ thành cả.” Ninh Cốc hơi nheo mắt lại, cậu không phán đoán được câu này của chú Điên là thật hay giả. “Sao thứ này lại ở chỗ mày,” chú Điên nhìn thấy hộp sắt trong tay cậu, duỗi tay tới muốn lấy đi, “Đây là của Sắt Lá.” Tay chưa duỗi được một nửa, đã bị Liên Xuyên tóm được. Liên Xuyên lấy hộp sắt từ trong tay Ninh Cốc qua, đặt lên tay chú Điên, rồi mới thả tay chú Điên ra. “Sắt Lá là ai?” Ninh Cốc hỏi. Chú Điên mở hộp sắt ra nhìn thoáng qua, rồi đóng chặt lại bỏ vào trong túi mình, quay đầu lại nhìn về phía kho ngầm: “Một kẻ lữ hành ở đó, đã mất tích từ lâu rồi.” “Những người đó còn đang ở đó không?” Ninh Cốc vừa nghe thấy đã gấp gáp, “Đều không sao chứ? Chú có nhìn thấy Đinh Tử không?” “Chú đang di chuyển bọn họ,” chú Điên cau mày, xoay người đi về phía kho ngầm, vẫy vẫy tay, “Hai người đi đi, kho ngầm đã bị huỷ hoại rồi.” “Chú có,” Giọng Ninh Cốc lập tức nặng đi, “nhìn thấy Đinh Tử không.” Liên Xuyên nhìn thấy đầu ngón tay Ninh Cốc lóe lên vầng sáng vàng. “Ninh Cốc.” Hắn gọi Ninh Cốc. Chú Điên cũng quay đầu lại, dừng tầm mắt lại trên tay Ninh Cốc. Ninh Cốc chậm rãi giơ tay lên cao quá đầu: “Đinh Tử ở đâu.” Chú Điên một lúc sau mới thở dài: “Chú đã kéo nó qua, giờ nó vẫn chưa tỉnh lại.” “Dẫn cháu đến.” Ninh Cốc nói. “Giúp chú kéo vài người đi,” chú Điên nói, “Rồi chú đưa mày đi.” “Dẫn cháu đi ngay bây giờ.” Ninh Cốc nói. “Kho ngầm đang nóng chảy,” chú Điên nhìn cậu, “Còn không mang người đi nữa, sẽ chẳng còn gì hết.” Nhiệt độ mặt đất cũng xấp xỉ trước đó, chỉ là không lạnh mà thôi, nhưng tới lúc lại gần kho ngầm, sẽ có thể cảm nhận được sóng nhiệt phả vào mặt. “Thế này là… thế nào?” Ninh Cốc theo chú Điên nhảy xuống kho ngầm đã sụp đổ. “Vòng đi vòng lại thôi,” Chú Điên nói, “Không có gì phải lạ cả, nhanh tay lên.” Vòng đi vòng lại. Ninh Cốc không hiểu rõ lắm, nhưng giờ cũng không có thời gian để truy hỏi. Kho ngầm còn có không ít kẻ lữ hành ngã trên mặt đất, thoạt nhìn như đã ngủ. “Chỉ mang kẻ lữ hành đi,” chú Điên nói, “không cứu được những người đã bị lây nhiễm đó.” Đã bị lây nhiễm, ý chỉ những người thoạt nhìn giống kẻ lữ hành, nhưng làn da và hai mắt đều đã thành màu xám trắng. “Lây nhiễm gì?” Ninh Cốc kéo hai kẻ lữ hành dậy, nâng lên cho Liên Xuyên ở tầng trên, Liên Xuyên nắm cổ áo của hai kẻ lữ hành, biến mất trong nháy mắt. “Thể thí nghiệm chủ thành mang về, nguyên liệu là dân bản địa,” chú Điên kéo hai kẻ lữ hành, thở dốc, “Cho tới nay, những thể thí nghiệm bọn họ đưa tới dù có hoàn thành thí nghiệm hay không đi nữa, tới đúng thời gian sẽ đều kích phát tự hủy… Nhưng thể thí nghiệm kia lại không tự hủy, không biết là xảy ra lỗi, hay do chủ thành sắp đặt, tóm lại là nó đã giống như virus lây nhiễm cho dân bản địa… Dân bản địa bị lây nhiễm sẽ phát điên, sau đó tan ra… Mày đừng có đứng yên như thế!” Ninh Cốc liền nhanh tay kéo hai kẻ lữ hành lên: “Kẻ lữ hành cũng sẽ bị lây nhiễm?” “Dân bản địa bị lây nhiễm là vật trung gian,” chú Điên nhìn cậu, “Có mấy lần mày tới Vịnh Lưỡi, chú đều cảm thấy mày cũng sẽ bị lây nhiễm… cũng xem như mạng cứng.” “Chú đã biết từ trước?” Ninh Cốc dừng tay, “mà không hề nói cho cháu?” “Chú chỉ muốn làm một người đứng nhìn.” Chú Điên nói. “Đứng nhìn? Nhìn cái gì? Nhìn cháu chết?” Ninh Cốc quả thực không thể nào tin nổi, “Lão Điên, cháu đối xử với chú cũng không tệ đúng không, giúp chú kiếm thức ăn, giúp chú cướp vật tư, chú lại đối đãi với cháu như vậy?” “Chú có thể làm được gì,” chú Điên nói, “Chú bảo mày đừng đến chủ thành mày cũng đâu có nghe, bảo mày đừng đến Vịnh Lưỡi, mày sẽ nghe sao? Ác bá quỷ thành đến trưởng đoàn cũng không quản được…” Trong bụng Ninh Cốc đầy ắp những câu hỏi muốn hỏi, nhưng chú Điên thở hổn hà hổn hển, kéo người nhát gừng, cũng không biết là thật hay đang giả vờ, cậu cũng chỉ đành kéo người ra hết trước. Có thêm Liên Xuyên, động tác đã nhanh hơn không ít, người kéo ra khỏi kho ngầm được giao cho Liên Xuyên, kéo tới đặt bên cạnh khe nứt kia. Lúc Ninh Cốc kéo hai kẻ lữ hành cuối cùng ra lại không nhìn thấy Liên Xuyên đâu, cậu kéo lê người kia tới bên cạnh tảng sắt đen, nhìn thấy Liên Xuyên đứng ở đầu bên kia tảng sắt. “Đỡ lấy.” Ninh Cốc nói xong liền nhìn sang phía hắn, tức khắc đã đứng hình. Bên kia khe nứt tia lửa điện, có một quả cầu thật lớn màu xám trắng. “Lão Quỷ?” Cậu lập tức trở nên căng thẳng, nhảy qua đó. “Không sao,” Liên Xuyên ngăn cậu lại, “Hiện giờ ông ta không có năng lực công kích.” “Ông ta tới dẫn đường,” chú Điên kéo kẻ lữ hành ra ngoài, “Giúp đỡ di dời người đi.” Ninh Cốc nhìn Lão Quỷ. Lão Quỷ chỉ còn đúng khuôn mặt lộ ra bên ngoài, thân thể đã hoàn toàn bị bao vây bên trong một đám dân bản địa đang ôm chặt lấy nhau, trông hết sức quỷ quái, như một thể cộng sinh với dân bản địa. “Có từng đó,” chú Điên nói, “Cứu ra hết rồi.” Liên Xuyên đột nhiên quay đầu quan sát bốn phía, lúc đối diện với ánh mắt của Ninh Cốc, hắn hạ thấp giọng nói một câu: “Rất nhiều dân bản địa.” Lão Quỷ há to miệng, phát ra một chuỗi tiếng kêu trầm thấp từ cổ họng. Từ trong sương đen lao ra mấy dân bản địa, nắm kẻ lữ hành nằm dưới đất lên, rồi lại một lần nữa vọt vào bên trong sương đen, tiếp đó càng có thêm nhiều dân bản địa lao ra, kéo kẻ lữ hành dưới mặt đất dậy. “Nếu như muốn nhìn Đinh Tử,” chú Điên nhìn Ninh Cốc, “thì bám theo.” Hướng dân bản địa kéo kẻ lữ hành đi không phải là sâu trong Vịnh Lưỡi, mà là nơi xa hơn. Bên đó không có thứ gì cả, Ninh Cốc vẫn luôn cảm thấy tận cùng sẽ là biên giới, mà dường như mãi mãi cũng sẽ không đến được. Cậu thấy hơi sốt ruột, chú Điên chạy bên cạnh như người già, tuy rất nhiều lúc cậu đều không cảm thấy chú Điên đã lớn tuổi, song giờ lại cảm thấy chú Điên thật sự đã già rồi… Nếu như chỉ có cậu và Liên Xuyên, cậu có lẽ đã bảo Liên Xuyên kéo cậu đi, nhưng Liên Xuyên vừa kéo một đống người, không thể nào lại bảo hắn kéo hai người cậu và chú Điên được. “Cháu cõng chú đi,” Ninh Cốc nói, “chú không chạy nổi nữa rồi đúng không.” Chú Điên không hề chần chừ dù chỉ một giây, cứ thế nhảy phóc lên lưng cậu, cánh tay ngoắc vào cổ cậu, rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài: “Ài…” Ninh Cốc quả thực chỉ biết câm nín, nắm lấy cánh tay chú Điên, tiếp tục chạy về phía trước. “Chú đã bao nhiêu tuổi rồi?” Cậu vừa chạy vừa hỏi, “Đến 70 tuổi chưa?” Chú Điên nở nụ cười ở phía sau: “Trông chú trẻ tuổi vậy hả?” “Vậy thì là bao nhiêu tuổi?” Ninh Cốc ngơ ngác. “Không nhớ rõ nữa,” chú Điên ngừng cười, trong giọng nói đã xen lẫn thổn thức, “Già không nhớ nổi nữa…” “Khoảng bao nhiêu?” Ninh Cốc hỏi. “Một hai trăm gì đó…” Chú Điên nói. “Nói điêu.” Ninh Cốc nói. “Không tin à?” Chú Điên bật cười sung sướng, “Mày nhìn thấy kẻ lữ hành chết bao giờ chưa?” “Thấy rồi.” Ninh Cốc nói. “Đã nhìn thấy ai chết già chưa?” Chú Điên lại hỏi. Ninh Cốc sững sờ. Liên Xuyên vẫn luôn im lặng cũng sững sờ quay mặt sang. “Kẻ lữ hành bị đuổi tới quỷ thành bao lâu rồi?” Chú Điên nói, “Những người già mày nhìn thấy lúc nhỏ, hiện giờ trông như thế nào?” Vẫn cứ như vậy. Khi cậu còn nhỏ, Địa Vương chính là lão gian thương, hiện giờ vẫn là lão gian thương. Khi cậu còn nhỏ, chú Điên chính là lão điên, hiện giờ vẫn là lão điên… “Không ai có thể nhìn đến mở đầu, cũng không ai có thể nhìn thấy kết thúc……” Chú Điên lầm bầm lầu bầu gì đó. Quả cầu xám trắng bọc Lão Quỷ lăn liên tục về phía trước, dân bản địa đang kéo kẻ lữ hành cũng vẫn luôn chạy về phía trước. Ninh Cốc không biết còn xa lắm không, cũng không có sức suy nghĩ. Chật kín trong đầu cậu là mấy câu nói kia của chú Điên. Vấn đề cậu chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không có bất cứ ai từng nhắc tới. Tất cả mọi người đều sẽ chết, kẻ lữ hành đều không màng tới sống chết. Nhưng trong định nghĩa của mọi người về cái chết, dường như đều không hề suy xét tới chết già. Có lẽ là, ngay từ ngày sinh ra, bọn họ đã biết huỷ diệt đang nằm ở nơi nào đó không xa, bọn họ còn chưa kịp chết, thì đã chết mất rồi. “Chú Điên.” Giọng Ninh Cốc rất thấp. “Hửm?” Chú Điên đáp. “Chú đến từ đâu?” Ninh Cốc hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]