Hoang nguyên sắt đen đang bốc cháy.
Một khe nứt sâu không thấy đáy, từ sâu trong hoang nguyên không nhìn thấy bờ rực cháy một mạch tới đây.
Ngọn lửa hừng hực như thể đến từ vực sâu không ngừng bùng lên khỏi khe nứt, bừa bãi nung chảy kim loại, giống như một màn biểu diễn pháo hoa ngoạn mục tuyệt luân trong lễ mừng tận thế.
Chấn động hơn bất cứ màn pháo hoa nào trong bất kỳ ngày lễ mừng của chủ thành trước đó.
“Bao lâu nữa mới có thể xẻ chủ thành ra làm hai nửa?” Phúc Lộc nhìn ánh lửa đằng xa.
“Còn lâu.” Cửu Dực nói.
Tuy có thể nhìn thấy rõ ngọn lửa, có thể nghe thấy rõ tiếng nổ, nhiệt độ trong không khí cũng tăng lên rõ rệt, nhưng sau khi khe nứt này xuất hiện trên hoang nguyên sắt đen trong một đêm, nó đã không còn lan nhanh về phía trước, cũng không thu hẹp lại.
Tựa như một lời cảnh báo tử vong không hoàn chỉnh.
Dán lên một tấm poster bạn phải chết, mà lại không cho ngày giờ biểu diễn.
“Ninh Cốc có khi nào lại là chúa cứu thế thật không?” Thọ Hỉ nói, “Nó nói chia cho anh một nửa chủ thành, chủ thành thật sự sắp bị chia thành hai nửa.”
“Muốn nửa nào đây?” Phúc Lộc hơi mong đợi.
“Đương nhiên là nửa bên thung lũng lạc lối rồi!” Thọ Hỉ nói, “Đại ca rời khỏi thung lũng lạc lối là sẽ chết.”
“Cũng không phải là chết,” Phúc Lộc nhảy lên, “Là sẽ biến thành không khí, giống như thi nhân.”
“Thi nhân là ý thức,” Thọ Hỉ nói, “Không nhìn thấy cũng không chạm được.”
“Vậy thì là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797087/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.