Lâm Phàm đứng trên đỉnh tháp đồng hồ, tay trái đeo găng tay giơ lên giữa không trung, đã đứng yên bất động rất lâu.
Lúc rút tay về, trên găng tay đã phủ kín những mảnh vụn màu xám đen.
Gã cởi găng tay ra, bỏ vào trong một cái túi, sau đó quay vào phòng tháp đồng hồ, đóng chặt cửa sổ, rồi mới mở túi, lấy găng tay ra, đặt dưới mũi cẩn thận ngửi.
Mùi rất nhạt, đừng nói ở giữa gió dữ, ngay cả trong không gian khép kín, người bình thường cũng sẽ không chú ý tới được một cách dễ dàng.
Đây là mùi của tro tàn.
Tiếng bước chân của trưởng đoàn vọng tới từ cầu thang, Lâm Phàm giũ cái găng tay, thả nó về trong túi mình.
“Có thời gian không?” Trưởng đoàn đứng ngoài cửa hỏi một câu.
“Có,” Lâm Phàm đi tới bên cửa, “Chuyện gì?”
“Tôi muốn đến kho ngầm,” trưởng đoàn nói, “Anh đi cùng tôi đi.”
Lâm Phàm đứng yên bất động.
“Chỉ đi quan sát xung quanh,” trưởng đoàn nói, “Gần đây, kẻ lữ hành tuần tra thay phiên đã nhiều lần phát hiện ra bất thường, không rõ là dân bản địa hay là thể thí nghiệm trước đó.”
“Lý Hướng đâu?” Lâm Phàm hỏi.
“Anh mới là phụ tá của tôi.” Trưởng đoàn nói xong thì quay người đi xuống cầu thang.
Lâm Phàm lặng lẽ đi theo sau trưởng đoàn, đi mãi về phía trước, xuyên qua mấy khu công sự, theo một chuỗi đèn lồng được thắp sáng, đi mãi tới cuối đường, tiến vào bãi tha ma kim loại, đi ngang qua đống phế thải kỳ quái muôn hình muôn vẻ.
Càng đi ra ngoài, gió thổi càng nhanh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797064/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.