Ninh Cốc ngồi phía sau bức tường, bên cạnh một cái tủ sắt lớn bị ném vào góc, thứ này trước kia không biết được dùng để đựng gì, trong mùi rỉ sắt còn có lẫn cả mùi khét khó ngửi.
Nhưng cậu phải cố chịu đựng, bên kia bức tường, không biết ở nơi nào, đang có người.
Cậu cũng không rõ tại sao mình lại biết được, cho tới nay, cậu vẫn luôn phán đoán nguy hiểm rất chính xác, không cần bất kỳ căn cứ nào, không nhìn thấy, không nghe thấy, không chạm đến, dù sao thì nếu cậu cảm thấy nơi đó có người, vậy sẽ là có người.
Trưởng đoàn nói, kể cả cho tất cả mọi thứ đều không nhạy, vẫn còn có ý thức.
Có lẽ là ý thức của cậu đã phát hiện ra nguy hiểm, ý thức của cậu nói rằng nơi đó có người.
Cho nên, trước lúc người kia bỏ đi, cậu không thể di chuyển.
Có điều… cho dù thoạt nhìn cậu vẫn đang rất bình tĩnh, trấn định dựa vào phía sau cái tủ sắt thối um này, mặt vô cảm chờ đợi thời cơ tiếp theo…
Trưởng đoàn và Lý Hướng không biết đã chạy đi đâu…
Cũng không thấy Chùy Tử đâu.
Nhưng cậu vẫn chưa biết thời cơ tiếp theo có tới hay không, tới rồi sẽ phải làm gì.
Hơi hoảng sợ.
Không lâu trước đây, cậu vẫn còn đang chạy như điên cùng một đám kẻ lữ hành trên hoang nguyên sắt đen.
Dẫn đường phía trước là mấy Con dơi nhỏ gầy, trong đó có một tên nhảy được cực kỳ cao, không có chân, hai khung xương kim loại chỉ bằng mắt thường sẽ không nhìn ra được kỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/156489/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.