Liên Xuyên đã đứng phía trước bàn dài. 
Ba người phía sau bàn dài cùng đứng hình, thời gian ngắn như vậy, bọn họ không có thời gian làm ra được bất cứ phản ứng gì. 
Mà tốc độ của Liên Xuyên thì chính là một truyền thuyết không phải là truyền thuyết, dẫu đã được chứng kiến một vạn lần, cũng vẫn sẽ khiến người ta khiếp sợ như cũ, không cần có vũ khí, hắn cũng đã tiến vào được trạng thái phòng ngự. 
Nhưng bên dưới nỗi khiếp sợ này, bộ trưởng Trần và Tiêu Lâm còn cảm nhận được một thứ cảm xúc khác, là bất an mãnh liệt. 
Ánh sáng của chủ thành đang ảm đạm đi từng chút một, đây là một sự thật, cho dù cư dân ở chủ thành có phát hiện ra được hay không, sở thành vụ cũng đã vì chuyện này mà mở vô số cuộc họp, nhưng mọi thiết bị đều vận hành bình thường, cung ứng năng lượng cũng bình thường, bộ phận kỹ thuật vẫn không hề tìm ra được nguyên nhân. 
Cuối cùng, hiện tượng này chỉ có thể bị quy thành một định luật ở chủ thành. 
Mà một định luật khác của chủ thành, chính là “chớp lóe”. 
Lập lòe khó giải thích được, lướt qua trong giây lát, đến sau đó sẽ là hiện tượng lạ xuất hiện. 
Còn là hiện tượng gì, lạ như thế nào, thì tùy duyên. 
Bộ trưởng Trần thật ra lại có một suy đoán không thể để cho ai biết trong lòng. 
“Tiếp tục không?” Sau khi Liên Xuyên trở lại ngồi xuống ghế, thư ký hỏi một câu. 
“Cậu còn gì muốn nói nữa không?” Tiêu Lâm nhìn Liên Xuyên, nói. 
“Không có,” Liên Xuyên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/156488/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.