Ban đêm chẳng có ai bén mảng đến đây cả.
Chính Trần Ương đã tự chạy tới. Cậu có cảm giác vật cứng kia không ngừng ra vào cửa huyệt của mình, sau khi bắn ra vẫn không xìu xuống mà hình như còn lớn hơn.
Bị bế lên như vậy chẳng biết có phải đối phương cố ý hay không mà liên tục đâm vào chỗ gần tuyến tiền liệt của Trần Ương, cậu sắp lên đỉnh nhưng phía trước bị chặn nên làm thế nào cũng bắn không ra.
Cậu vừa giãy dụa thì vật kia lập tức thọc vào chỗ sâu, hai đùi cậu hoàn toàn mềm nhũn, chỉ có thể để mặc Nhai Thạch giày vò.
Đừng đâm sâu như vậy...... Đau quá......
Đau thì đau nhưng vật trước mặt bị trêu chọc cương cứng khiến cậu hết sức khó xử.
Áo Trần Ương bị vén lên đến ngực, cậu gần như trần truồng bị thiếu niên ôm vào lòng làm chuyện này, xấu hổ suýt cắn lưỡi.
Sao có thể phớt lờ ý muốn của cậu thế chứ! Trần Ương nói đừng làm nữa nhưng tảng đá kia hôn cổ cậu rồi nói đến ao nước trên núi sẽ rửa sạch cho cậu, bảo cậu ráng chịu đựng thêm một lát.
Cậu khóc đầm đìa nước mắt, nói mình muốn bắn ra.
"Vậy A Ương hôn tôi đi." Thiếu niên nói.
Trần Ương không còn nghĩ được gì khác, cậu quay đầu chủ động hôn lên môi Nhai Thạch. Khi hắn luồn đầu lưỡi vào miệng cậu, cành cây rốt cuộc rút ra ngoài, eo Trần Ương run lên rồi rên rỉ bắn ra.
Nhai Thạch không đi tiếp lên núi mà đặt cậu xuống thềm đá liên tục rút ra đút vào.
Trong tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-so-tang-da-lung-tung/877033/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.