Cứ sáng thứ hai là lại có một hàng xe dài đổ từ các vùng lân cận vào trung tâm thành phố, chặn cứng đường tới mức nước chảy không lọt.
Lúc đi ra trạm tàu điện ngầm, bên tai cô vẫn cứ vang lên tiếng kèn xe, cả tiếng lao vun vút từ những chiếc xe đạp điện của shipper, thấy mà phiền.
Lúc cô bắt đầu ra khỏi khu nhà thì thời gian đã trễ, Nhạc Thiên Linh vừa suy nghĩ vừa bước đi gấp gáp, không để ý thấy có người đang kêu mình.
Mãi cho tới khi Hoàng Tiệp chạy tới vỗ vai cô, “Em nghĩ gì mà mất hồn mất vía chị kêu không nghe thấy vậy?”
Nhạc Thiên Linh sực tỉnh, nghiêng đầu nhìn Hoàng Tiệp, bình bình nói: “Không có gì ạ. Hôm nay chị không đi xe hả?”
“Thứ hai hay kẹt xe mà, chị đi tàu điện ngầm.”
Hoàng Tiệp và Nhạc Thiên Linh sóng vai nhau bước đi, cô ấy quan sát một vòng xung quanh, “Em đi một mình hả? Cố Tầm đâu?”
Nhạc Thiên Linh “ờm” một tiếng, “Nhà cậu ấy có chút chuyện, hôm nay xin nghỉ.”
“Nhà có chuyện?”
Hoàng Tiệp nghĩ trong đầu, hèn gì vẻ mặt Nhạc Thiên Linh không tốt lắm, “Không có gì to tát chứ?”
“Ba cậu ấy bị thương chân, không nghiêm trọng.”
Nhạc Thiên Linh nói xong thì thở dài. So với chuyện này, điều khiến cô quan tâm hơn là trạng thái lờ đờ mất hồn của anh sau khi về lại Giang Thành.
“Vậy là tốt.”
Hoàng Tiệp vỗ vỗ mu bàn tay của cô, “Em đừng lo quá, y học bây giờ hiện đại phát triển lắm, chân bị thương thì không có gì to tát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-rung-dong-vi-anh/574500/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.