Cố Tầm không nhớ rõ lắm từ khi nào mà ba mình bắt đầu xa cách với gia đình. Có lẽ là lúc anh bảy tuổi, hoặc tám chín tuổi.
Tóm lại là từ lúc Cố Tầm bắt đầu có ký ức, thì người ba này đã càng lúc càng xa rời cuộc sống của anh. Cho đến bây giờ ký ức trong đầu anh cũng hơi mơ hồ rồi.
Khoảnh khắc ấn tượng nhất liên quan tới ba là lúc Cố Tầm học lớp bốn, khi Cố Vận Bình phải đi công tác một tuần, định nhờ ba mẹ của Lạc Đà trông con giùm.
Tối đó Lâm Hoành Nghĩa về nhà, nghe nói chuyện này thì bất mãn phản đối, cảm thấy không nên làm phiền hàng xóm, đâu phải ở nhà không có người chăm sóc.
Khi đó quan hệ giữa hai vợ chồng đã rất tệ rồi, dù lần nào cãi lộn, ba và mẹ cũng cố gắng giấu diếm Cố Tầm, nhưng đâu phải anh không biết. Làm gì có ba mẹ nhà nào ăn cơm mà chẳng nói với nhau một câu gì.
Nhưng có lẽ là vì đứa con, Cố Vận Bình lại nhượng bộ thêm lần nữa, lựa chọn tin tưởng Lâm Hoành Nghĩa.
Hơn nữa Cố Tầm cũng không phải đứa trẻ khó chiều, công việc trông nom chỉ đơn giản là nấu cơm cho anh ăn sau khi đi học về, buổi tối pha sữa nóng, còn những chuyện khác thì không cần bận tâm.
Thế là Cố Vận Bình bỏ đủ rau cải, thịt bò, trứng gà, sữa để ăn một tuần vào trong tủ lạnh, lại tỉ mỉ viết danh sách mỗi ngày cần làm gì đưa cho Lâm Hoành Nghĩa, sau đó mới kéo valy khỏi nhà.
Bà vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-rung-dong-vi-anh/574499/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.