Vào đêm, mưa trên núi lại lớn hơn nữa. Màn mưa nhàn nhạt khiến lòng người cũng lạnh nhạt hẳn đi.
Lúc ăn tối, mọi người đều có vẻ không yên lòng, đều đang lo lắng về người nào đó đột nhập vào sơn trang, cũng đang bối rối vì kho báu mà Tiêu Vũ kể. Tiêu Vũ vẫn tới lui một mình, hoàn toàn mặc kệ những ánh mắt dán trên người mình. Có thể nói trong bữa tối hôm nay, cậu là người không có gánh nặng tâm lý nhất.
“Tôi lên phòng trước, mọi người ăn tiếp đi.”
Dưới ánh mắt của bọn họ, Tiêu Vũ thản nhiên đi về phòng và không hề cảm thấy mình đã quấy đục cái ao này.
Mà biểu cảm của những người khác đều có vẻ bàng hoàng, bữa tối hôm nay cứ kết thúc trong không khí kỳ lạ như thế.
Hạ Đàm vẫn ăn cơm trong phòng, cô nàng cũng biết những chuyện đã xảy ra nhờ Hàn Hữu Vi. Buổi tối, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Rất nhiều chuyện khiến cô phải suy nghĩ, mà khó khăn nhất lại là vệt sáng đêm cô trúng độc đó.
Ban đầu cô tưởng mình thấy tia chớp, sau đó suy nghĩ kỹ lại mới thấy không đúng. Rồi lại kết hợp với những chuyện liên tục xảy ra mấy hôm nay, có người ngoài đột nhập vào sơn trang. Hạ Đàm nghĩ có khi nào thứ hôm đó mình thấy là — ánh sáng từ đèn pin không?
Khi đó đã là nửa đêm, cả sơn trang chìm vào bóng tối, ánh đèn pin bất ngờ sáng lên thoạt nhìn cũng giống tia chớp. Nhưng mà cẩn thận nhớ lại thì dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ra-ta-se-o-dia-nguc/4651891/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.