Mắt Hạ Đàm dán vào hai câu nói nọ, suy nghĩ hàm ý trong đó.
Ban đầu khi đọc loạt tiểu thuyết này, cô đã ngộ ra được một đạo lý — mỗi người trong đời sẽ có ít nhất một lần có suy nghĩ muốn giết người thân với mình nhất. Lúc cầm dao nấu ăn trong bếp, lúc đi chơi với bạn bè, lúc ôm lấy người thân quen nhất, luôn sẽ có một khoảnh khắc thoáng qua, nghĩ rằng nếu bây giờ mình cướp đi tính mạng của người này thì sẽ thế nào? Nếu cầm con dao này chặt đứt tứ chi người nọ, nếu dùng hai tay bóp lấy cổ người nọ thì sẽ có kết quả ra sao?
Tuy đa số mọi người có thể kịp thời khống chế bản thân, những ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu đó chẳng qua chỉ là một trong số hàng nghìn, hàng vạn thông tin vô bổ mà đại não con người phải xử lý mà thôi. Nhưng đối với một số người, một khi đã có suy nghĩ đó thì nó sẽ dần trở thành ma quỷ, cuối cùng bọn họ sẽ trở thành tội phạm giết người hàng thật giá thật.
Hạ Đàm biết, tư duy của tội phạm giết người và người bình thường khác nhau ở chỗ người trước biến suy nghĩ đó thành hành động mà người sau lại không. Nếu pháp luật có thể trừng trị hành vi phạm tội trong suy nghĩ thì trên thế giới này sẽ có 90% người bị phán tử hình.
Trong lòng mỗi người chúng ta đều có ác niệm, có khống chế được nó hay không là điểm giới hạn của lý trí và mất lý trí. Trong sách, tác giả viết một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ra-ta-se-o-dia-nguc/4651889/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.