Từng người một lần lượt xuất giá, còn Hiền Liên Công chúa như ta thì phải làm sao?
Chu Dật Ninh đáng chết! Ta sớm đã là người của hắn, phủ đệ cũng có chỗ cho hắn ngủ, thậm chí hắn còn thường xuyên trèo vào khuê phòng của ta...
Vậy thì tại sao hắn vẫn không chịu mang sính lễ đến dạm hỏi ta chứ?
Một chiều mùa đông lạnh buốt giá, ta ngồi trước hiên nhà, ngắm nhìn những đóa hoa tuyết bay bay. Sự cô đơn bất chợt ập đến, ta mơ màng nhớ lại mùa đông của mấy tháng trước, tựa như các vị tỷ muội vẫn còn ở bên cạnh ta.
Khi đó, Ly tỷ tỷ rất thích ngồi trong phòng ấm, chăm chút cho từng chiếc lông vũ trắng trên áo của mình; Hồng Ca tỷ tỷ sẽ gảy một bản đàn thật du dương; Anh Anh lộ ra vẻ hiền hòa hiếm thấy, ôm con mèo trong lòng mà đút bánh cho nó ăn; Niệm nhi ngồi luyện thư pháp, sau đó sẽ vẽ vài bức họa sơn thủy; Ngọc Tuyền tỷ may cho ta áo gấm xinh đẹp; Phương Niệm Vũ tự kỷ chơi bài, luôn tưởng tượng trước mặt mình có ba cao thủ đang đấu; Tiểu Sam Tử chăm lo cho mấy chậu hoa bên cửa sổ, chốc chốc lại mỉm cười, nhìn cảnh tuyết rơi trắng xóa cả đất trời...
Bọn họ... đều đã quên ta rồi.
“A Tuyết, nàng lại hoài niệm chuyện cũ sao?”
Ta dựa vào vai Chu Dật Ninh, thì thầm với hắn, “Lúc còn nhỏ, ta không biết mình có phụ thân. Lên tám tuổi, đệ đệ duy nhất bị người ta mang đi. Mười tuổi, chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-voi-ta-chang-la-phi-tu/2429507/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.