Màn trướng buông lơi. Mùi hương trà thơm thoang thoảng, ta bất giác nhớ quê nhà.
Đột nhiên, ta thấy mình hiểu ra một vài điều...
Hằng Nga mà ta hằng mong đợi luôn ở bên ta, hắn ở bên ta, đúng nghĩa một “Hằng Nga”.
Chu Dật Ninh ôm chặt ta vào lòng, để mặc ta hít hà mùi trà thơm phức.
“Nàng biết không? Ta đợi nàng hơn mười năm ròng.”
“Người ngọc của ta, nàng làm ta giận lắm, nàng có biết không?”
Ta đỏ mặt, khẽ cựa quậy trong lòng hắn, nói bằng vẻ giận dỗi, “Trương thúc nói chàng phải đi học, chàng liền bỏ mặc ta sáu năm dài. Nếu chàng không phải Chu Dật Ninh, chàng có biết là ta sẽ...”
Chu Dật Ninh ôm ta chặt hơn, ta nghe rõ tiếng nghiến răng của hắn.
“Nếu thật sự có chuyện đó, nàng cứ thử xem thì biết. Ta không ngại làm Hằng Nga, dĩ nhiên không ngại làm Mã Văn Tài!”
“Chàng...!”
Đối mặt với khí tức của hắn, ta chỉ có hai chữ: Đầu hàng.
Gương mặt hắn ửng đỏ cả lên, khắp người tựa như có một luồng khí đang sôi sùng sục. Thân hình ta mềm oặt, nằm trên người hắn. Tiếp xúc với khối thịt cường tráng, tràn đầy khí thế như vậy, cánh tay ta bắt đầu không chịu yên.
Hắn xé toạc y phục của ta. Hai chúng ta ôm lấy nhau, làm chuyện của chính mình. Sau một hồi “lăn qua lăn lại”, đất trời cũng dần sáng tỏ.
“Chu Thừa hơi, chàng biết ta là A Tuyết từ lúc nào?”
“Sau khi từ quê nàng trở về nhà, ta được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-voi-ta-chang-la-phi-tu/2429505/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.