Ký xong khế ước bán thân, Tú bà càng ra sức đốc thúc ta luyện tập, vết nứt nẻ trên chân ta, chính là sinh ra vào năm đó.
Cúi mắt, nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt Thiệu Chu, ta nhẹ nhàng sờ lên má hắn: "Thiệu Chu, chúng ta đều phải bước tiếp. Chỉ cần còn sống, thì phải tìm cách sống sót, phải không?"
Đó là lần đầu tiên hắn khuyên ta đợi hắn, đó là lần đầu tiên ta khuyên hắn đừng quay đầu lại.
Bát thuốc tránh thai đó, cuối cùng là do Thiệu Chu quỳ xuống tự tay đút cho ta uống.
Mắt hắn đầy m.á.u và nước mắt, giọng khàn khàn thề: "Những kẻ đáng chết, ta một tên cũng sẽ không tha..."
Ngày Thiệu Chu an táng mẹ hắn, im lặng không nói, không nói với ai một lời nào.
Đêm hôm đó, hắn liền biến mất, chỉ để lại trên khung cửa sổ của ta một túi bạc.
Ngay sau đó, trời vừa sáng liền truyền đến tin tức Lưu Tứ bị ám sát...
Nghe nói trên người hắn có hàng trăm vết kiếm, là bị lăng trì mà chết.
Ta biết, là Thiệu Chu ra tay, mà đây chỉ là mới bắt đầu...
Đúng như lời hắn nói, sau này mỗi một người đã từng làm hại chúng ta, hắn đều không bỏ qua.
Mà sau đó, bốn năm rưỡi, ta không còn gặp lại Thiệu Chu.
Chỉ có thư từ và bạc thỉnh thoảng được gửi đến, để ta biết, hắn vẫn luôn nhớ đến ta.
Tú bà muốn bán ta với giá cao, nên giấu ta đi, ngày đêm huấn luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-rang-phieu-bat-da-lau/3745314/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.