🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ta đứng lặng, lệ rơi lã chã.



Bỗng nghe thấy từ trên gác vọng xuống tiếng sáo ai oán, là khúc "Cô Tô Hành" quen thuộc.



Mẹ hai vốn yêu thích khúc nhạc này suốt hai mươi năm qua, chỉ vì Trương đại nhân là người Cô Tô.



Chắc hẳn bà đã nghe thấy cuộc tranh cãi giữa ta và Trương đại nhân.



Nhưng ta nghĩ, mẹ hai tuyệt đối không phải đến hôm nay mới hiểu rõ sự thật.



Trong ba người, bà là người tinh tế và đa cảm nhất.



Có lẽ bà ấy đã sớm biết chân tướng, chỉ là cố chấp giữ gìn một mảnh chân tình của mình, thà rằng cô độc đến già.



Tiếng sáo ai oán như chứa đựng tất cả nỗi niềm đau đớn, xé lòng của bà.



Chưa kịp để ta lau khô nước mắt đi dỗ dành mẹ hai, thì đã thấy phía lầu gác phía Tây người ta chen chúc, một mảnh hỗn loạn.



Đó là cửa phòng của mẹ Thiệu Chu, người đang la hét không ngừng là lão đại địa phương hay gây sự sau khi say rượu, Lưu Tứ gia: "Ngươi bệnh nặng không xuống giường được, nhưng tay ngươi vẫn cử động được phải không? Nếu tay có thể cử động, thì còn có thể gảy đàn tỳ bà!!”



“Lão tử đã đánh cược với bằng hữu, hôm nay nhất định phải mời được ngươi, kỹ nữ đứng đầu một thời, gảy, gảy đàn tỳ bà cho lão tử! Ngươi mà dám làm mất mặt lão tử, lão tử sẽ lôi ngươi ra đường lớn!"



Bệnh của mẹ Thiệu Chu vốn là bệnh mãn tính nhiều năm, giờ đã nguy kịch lắm rồi.

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-rang-phieu-bat-da-lau/3745313/chuong-6.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Đừng Nói Rằng Phiêu Bạt Đã Lâu
Chương 6
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.