Tôi vén chăn lên xem, thấy trên giường toàn những máu là máu, còn có rấtnhiều cục máu đỏ tươi. Khi đó, tôi hoàn toàn sững sờ, căn bản không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì cả, chỉ nhớ được một thứ màu đỏ ngợp đầy trong mắt.
Đối với phụ nữ, nhắc đến người chồng đãchết của mình hẳn là một chuyện vô cùng đau khổ. Tôi suy nghĩ một látrồi thở dài nói: “Cô Diệp, nếu cô cảm thấy khó xử...”
“Không cógì khó xử xả.” Diệp Thu Vi khẽ lắc đầu. “Tôi với anh ấy quen nhau từ năm lớp 10, đến năm lớp 11 thì bắt đầu yêu nhau, về sau còn cùng thi vàomột trường đại học, cùng học tiếp cao học, cuối cùng thì kết hôn. Ngaytừ hồi cuối đại học, chúng tôi đã rất muốn có một đứa con, thế là saukhi kết hôn chúng tôi đã cùng nhau cố gắng. Nhưng sức khỏe của tôi không được tốt lắm, mãi tới tháng 7 năm 2008 tôi mới mang thai lần đầu tiên.”
Nhìn người phụ nữ bình tĩnh đến mức khiến người ta phải nể sự trước mắt, tôi thực sự không thể tưởng tượng được bộ dạng của cô ta khi yêu và kết hôn như thế nào.
“Khi đó, tôi vừa được đặc cách phong hàm phó giáosư, chồng tôi cũng mới xuất bản một cuốn sách khoa học rất có giá trị.”Giọng cô ta nghe hết sức bình thản, không xen lẫn một tia cảm xúc nào,cứ như thể đang nói tới chuyện của người khác vậy. “Lại thêm vào việctôi mang thai nữa, quả thực có thể tính là tam hỷ lâm môn [1]. Trong quãng thời gian ấy, hai vợ chồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-chuyen-voi-co-ay/3194573/quyen-1-chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.