Nhưng thời gian LưuHướng Đông trò chuyện với con trai là bốn giờ chiều, thời gian xuất hiện tư duy cưỡng chế là bảy giờ tối, cách nhau những ba tiếng đồng hồ, điều này có sự mâu thuẫn rõ ràng với những điều phân tích ở trên. Do đó, lời của Lưu Trí Phổ tối đa chỉ có thể khơi dậy sợ hãi của Lưu Hướng Đôngchứ không cách nào khiến nó bùng phát, giống như một đống thuốc nổ chấtsẵn ra đó nhưng không nổ. Người điều tra kia vẫn luôn ngấm ngầm quansát, tất nhiên cũng đã phát hiện ra điều này. Vì thế anh ta (cô ta) cầnphải đốt cháy ngòi nổ, cũng tức là tiến hành ám thị Lưu Hướng Đông mộtlần nữa vào lúc gần bảy giờ tối. Hôm đó, chỉ có Lưu Trí Phổ và Lưu Hướng Đông ở nhà, do đó sự ám thị kia có lẽ cũng được tiến hành thông qua Lưu Trí Phổ.
Nhưng vấn đề cũng theo đó mà xuất hiện, theo như lời củaLưu Trí Phổ thì bắt đầu từ lúc sáu rưỡi hôm đó, Lưu Hướng Đông một mực ở trong phòng đọc sách, giữa hai người chẳng có cuộc trao đổi nào. Nếuquả thực là như vậy, Lưu Hướng Đông rốt cuộc đã bị ám thị như thế nàođây?
Phân tích tới đây, tôi bèn hỏi Lưu Hướng Đông: “Tối đó sau khivào trong phòng đọc sách, ông liền lập tức cảm thấy không thoải mái ư?”
”Không.” Ông ta nói bằng giọng chắc nịch: “Ban đầu tôi rất ổn. Cảm giác đó xuấthiện đột ngột vô cùng, có lẽ là vào khoảng quá bảy giờ một chút.”
Tôi lại hỏi tiếp: “Khi đó Trí Phổ có nói gì với ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-chuyen-voi-co-ay/3194509/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.