Đúng vào khoảnh khắc cái tên này sắp đi từ khu vực bên rìa tiềm thức vàotrong ký ức, đầu óc tôi lại đau nhói lên lần nữa. Tôi không kìm được kêu to một tiếng, đưa tay lên ôm đầu theo bản năng, trước mắt lại một lầnnữa xuất hiện bóng dáng của cô gái trẻ tuổi kia. Cô ta nhìn chằm chằmvào tôi không chớp mắt, bên trong ánh mắt chất chứa đầy tình cảm và nỗisợ hãi. Tôi nhìn vào mắt của cô ta, lại một lần nữa rơi lệ. Theo sự tuôn trào của những giọt nước mắt, dòng ký ức vốn đã đứt đoạn kia rốt cuộcđã lại tiếp diễn.
miệng, nói ra một cái tên đánh thẳng vào nhược điểm trong tâm hồn của tôi: “Trương Minh Khê.”
Tôi đột ngột quay trở về thực tại, thân thể không kìm được run lên lẩy bẩy, đầu óc thì đau đến nỗi cơ hồ muốn nổ tung. Tôi không ngừng rơi nướcmắt, khóe miệng đã trở nên mặn chát từ lúc nào, nước mũi thì dường nhưđã chảy tới tận ngực. Tôi ngẩn ngơ đưa tay bám vào chiếc ghế bên cạnh,gắng gượng ngồi thẳng người dậy trên mặt đất. Chỉ trong vòng một giâyngắn ngủi, vô số ký ức như tới từ kiếp trước không ngừng ùa vào đầu vàxâm lấn ý thức của tôi từ nhiều phương diện, những ngọn lửa nóng bỏngnhư thể cháy bùng lên ở khắp nơi, khiến tôi không có chỗ nào để đặtchân, không có chỗ nào để né tránh. Tôi ngồi bệt ở đó, vừa ngẩn ngơ lạivừa bất lực, để mặc cho hai dòng ký ức cũ mới dung hòa vào nhau, từ đótạo ra một bản thân hoàn chỉnh hơn, chân thực hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-chuyen-voi-co-ay/3194494/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.