Cambria;">
Edit+Beta: Tojikachan
Nguồn edit: mongthuycung.wordpress.com
Buổi sáng, dưới sự trợ giúp của Kunimitsu, bản thiên tài vượt qua cuộc thi với số điểm tối đa, đôi ta quả nhiên là xứng đôi trời sinh mà. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi mỉm cười, vui sướng tràn ngập trong lồng ngực.
“Cái tên ngu ngốc này, đang cười cái gì?” Chị Kikuri đè nén lửa giận, kéo kéo áo tôi. Ấy ấy, nhanh định thần lại, tay run lên, một muôi nước cốt gà đổ hết vào nồi. Thảm, lại phạm sai lầm…
Xấu hổ ngẩng đầu, nhìn thấy thầy Tottori giận run lên, cái đầu không tóc ở giữa trưa rung rung nguy hiểm. Không tốt, “Trọc đầu” sắp phát uy. Tôi nuốt nước miếng một cái, khẩn trương nhìn chỗ dựa vững chắc hôm nay ―― ngài Tanigawa. Vị trợ lý của hiệu trưởng này mỉm cười như mùa xuân, dỗ thầy Tottori ngồi trở lại ghế tựa. Phù ~ thở phào một cái, chậm rãi tắt bếp lửa đi, vớt mì sợi vào loa sứ, lần này hẳn là ok. Nhìn đi! Nhìn đi! Hành không bị hồ, súp lơ đã chí, sợi mì không nát. Quan trọng nhất là, chính giữa loa có một quả trứng luộc xinh xắn đẹp đẽ!
Đúng là càng xem càng thích, càng xem càng tiếc nó bị ăn mất! Kiêu ngạo, đắc ý, còn có một chút luyến tiếc dâng lên trong lòng: “Xong rồi, hoàn thành, mời bạn nhấm nháp đi!” Tôi cực kỳ tự tin chà xát tay, cười tủm tỉm nhìn về phía mọi người.
Thầy Tottori nhíu nhíu một bênlông mày, khóe mắt run rẩy, cắn răng hỏi: “Hoàn thành?”
“Vâng!” Lớn tiếng trả lời.
Ojisan vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhu-em-on-nhu/2187554/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.