Thở phì phì trừng mắt mấy nhân viên công tác bước đến cởi dây an toàn, oánniệm tận trời. Thổ lộ của tôi, thổ lộ của tôi, mấy người bồi thường thổlộ của tôi đi! Đảo mắt, nhìn thấy Tezuka đã đeo kính mắt đang yên lặngnhìn tôi. Lập tức xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu làm đà điểu. Mất mặt chếtngười, kêu thảm thiết tê tâm liệt phế còn chưa nói, chỉ chuyện hai giàybay vút kia thôi cũng đã khiến hình tượng thục nữ của bổn cô nương hoàntoàn đảo điên.
(Tác giả Phi: điểm ấy thì không cần quá thương tâm, đã sớm đảo điên rồi.)
Khẽ vung vẩy hai chân trần, tóc quăn mềm mại chà xát bên cổ, tâm tình cực kỳ ác liệt.
“Chúng tôi đã cho người đi tìm giày của bạn, hai người ở đây chờ là được.” Nhân viên điều khiển máy móc lễ phép nói.
“Cám ơn.” Tezuka đi xuống, đứng ở trước mặt tôi.
“Tezuka, có thể phiền toái cậu cõng tớ một chút không.” Nhìn ghế đá cách xa mười thước, xấu hổ nhìn cậu ấy, nhỏ giọng mở miệng.
“Không thể.” A? Băng sơn cự tuyệt? Đồng thời cũng từ chối tâm ý của tôi sao?Xong rồi, bị chán ghét. hai vai tôi sụp xuống, tâm lập tức lạnh lẽo.
Đột nhiên, thân thể bị nhấc ngang lên, sau đó vào một cái ôm ấm áp. Kinhngạc ngẩng đầu, Tezuka dịu dàng nhìn tôi. Cảm giác được cánh tay tráimạnh mẽ của cậu ấy dán lên lưng tôi, thân thể ấm áp làm cho người tathấy sự an toàn nói không nên lời. Cánh tay phải cậu ấy bế hai đầu gốitôi lên, tinh tế giúp tôi vén gọn góc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhu-em-on-nhu/2187477/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.