IU đóng cửa rồi, tiếng âm nhạc sôi động im bặt dừng lại, từng bóng đèn một tắt đi, nhóm người vẫn chưa vui đủ cũng tản hết, phảng phất trong một thời khắc cả một thành phố rơi vào im lặng.
Sau sự huyên náo nhiệt liệt, là cực độ trống vắng.
Như Lương Tư Tư của lúc này, cô nói xong lời tàn nhẫn thì trực tiếp tắt điện thoại.
Giết địch 1000 tự tổn thất 800, cho dù là lần thứ 2 nói chia tay, cô vẫn như cũ cảm thấy đau đớn như dóc xương trị độc.
Sợ ở trước mặt Dịch Hoài Xuyên thất lễ kêu lên, càng sợ bản thân ở trước mặt anh mất khống chế mà khóc lên, cho nên chỉ có thể dùng kết thúc cuộc trò chuyện để giữ lại tôn nghiêm và thể diện cuối cùng.
Lương Tư Tư nắm lấy điện thoại, yếu ớt dựa trên tường, dường như tinh thần của cả người bị hút sạch.
Nhìn thấy Lương Tư Tư cảm xúc suy sụp, Tô Mạn Mạn sớm đã đứng ở một bên tiến lên phía trước, vỗ vào vai cô, muốn cho cô một chút an ủi và động viên:
- Tư Tư, cậu biết tớ bái phục ở cậu nhất là cái gì không?
Ở trước mặt bạn thân, Lương Tư Tư không che đậy cảm xúc, tự cười bản thân:
- Chắc không phải là nghị lực chứ.
Ngốc nghếch ở trước bên cạnh Dịch Hoài Xuyên thời gian 4 năm, đến cuối cùng chỉ còn lại một cơ thể đầy thương tích.
Tô Mạn Mạn 2 chân đứng chéo dựa vào tường, lấy ra một điếu thuốc, hỏi:
- Muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nho-em/2670837/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.