Ánh mắt Lục Khiêm Hành dừng lại trên người Dịch Hoài Xuyên, Dịch Hoài Xuyên cũng trầm lắng nhìn anh ấy, bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Tầng này chỉ có 2 hộ, vì vậy khi này ngoài 3 người họ thì không còn bất kỳ ai.
Yên tĩnh, trầm mặc, làm cho trong tâm của sự ngột ngạt xoay quanh họ, dần dần lan rộng ra.
Tần Truyền Minh đứng bên cửa, cảm nhận được sự ngột ngạt vô hình, ông nhìn qua 2 người, liên tiếng làm dịu lại bầu không khí:
- Lục ảnh đế, đây là người đầu tư, Dịch Hoài Xuyên, Dịch tổng.
Ông không thiên vị ai, lại hướng về Dịch Hoài Xuyên giới thiệu,
- Dịch tổng, đây là nam chính Lục Khiêm Hành, Lục ảnh đế.
2 người còn cần ông giới thiệu sao? Ai mà không biết ai?
Tần Truyền Minh sao mà không hiểu cái này, nhưng trên mặt một chút cũng không biểu hiện ra, để lại không gian phát huy cho 2 người.
Quả nhiên, đợi ông giới thiệu xong, Lục Khiêm Hành cụp mắt, bỏ tay nắm cửa ra.
Anh ấy quay người đi vào bên trong, không nói "mời vào", cũng không từ chối họ đi vào cửa, chỉ biểu hiện thái độ lạnh lùng, rất rõ ràng có thể nhìn ra anh ấy không chào đón người ngoài cửa.
Nhưng nếu lòng tự tôn của Dịch Hoài Xuyên đặt cao một chút sẽ quay người rời đi.
Xác thực, Dịch Hoài Xuyên ở ngoài cửa đã có chút do dự, thực sự là, trong hơn 20 năm cuộc đời của anh, chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nho-em/2670565/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.